Xuyên Vào Tiểu Thuyết Cẩu Huyết
Chương 4
Tôi hỏi ngược lại ông ta: "Ông thực sự nhớ rõ trước đây tôi là người như thế nào sao?"
Mạnh Chính Đình nhất thời có chút lúng túng, còn muốn nói thêm gì đó.
Bỗng nhiên, một người phụ nữ trung niên mặc váy dài, đôi mắt đỏ hoe vì khóc từ trên lầu xông xuống.
"Mày còn dám quay về? Đồ sao chổi! Mày hại c.h.ế.t A Kiệt rồi mà còn dám vác mặt về đây làm gì? Muốn hại c.h.ế.t cả tao nữa sao?!"
Bà ta vừa khóc lóc vừa gào thét chạy đến trước mặt tôi.
Người phụ nữ quý phái, luôn giữ được vẻ ngoài tao nhã trước kia giờ đây trông chẳng khác gì một bà điên.
Bà ta định xông lên đánh tôi, nhưng vừa đứng trước mặt tôi, tay còn chưa kịp giơ lên đã ăn ngay một cái tát trời giáng.
"Nhìn lại bà xem, cả ngày cứ điên điên khùng khùng như thế, làm sao làm mẹ người ta được?!" Tôi cau mày quát lớn.
Người phụ nữ kia bị đánh choáng váng, mái tóc rối bù dính vào gò má sưng đỏ, nhất thời chưa hoàn hồn lại.
Tôi không để bà ta kịp mở miệng, lại tiến lên "bốp bốp" hai cái tát nữa giáng thẳng vào mặt.
Tôi đánh cho đầu bà ta nghiêng qua nghiêng lại, hốc mắt bà ta đỏ ngầu vì tức giận.
Bà ta ôm mặt, nhìn tôi với ánh mắt căm hận: "Con tiện nhân, đồ sao chổi! Trả A Kiệt lại cho tao!"
Đã không thể trả lại được nữa rồi.
A Kiệt của bà ta ngã xuống tan nát, có nhặt cũng không nhặt lại được.
Người đàn bà yêu con trai như mạng sống này, chính là người đã nuông chiều Mạnh Kiệt thành ra kiêu ngạo và ngu ngốc như vậy.
Chính bà ta đã khiến anh ta nhẫn tâm làm ngơ trước nỗi đau của em gái ruột mình.
Trong mắt họ, hy sinh một người để giữ gìn thể diện cho gia đình là chuyện hết sức bình thường.
Tất nhiên, người bị hy sinh đó không bao giờ là họ.
Thi thoảng an ủi người chịu thiệt thòi đôi ba câu đã là giới hạn của họ rồi.
Họ còn tự cảm động, cho rằng bản thân mình thật lương thiện.
Giờ thì hay rồi, vị thái tử lương thiện đã chết, hoàng hậu cũng sụp đổ.
Trông bà ta như người mất trí, nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt căm hận tột độ.
Đó là ánh mắt của một người hận thù đến tận xương tủy.