Xuyên Vào Tiểu Thuyết Cẩu Huyết
Chương 11
Cuối cùng, Hứa Trạch nhặt con d.a.o nhọn lên, đ.â.m mạnh vào lưng Mạnh Chính Đình.
Một nhát, hai nhát, ba nhát...
Cho đến khi Mạnh Chính Đình tắt thở.
Ví dụ như sau khi anh ta giải quyết xong Mạnh Chính Đình đang dần phát điên, tôi cười híp mắt nói bên tai anh ta rằng vừa rồi tôi đều lừa anh ta, biết đâu Mạnh Tuyết mới thực sự là ân nhân cứu mạng của anh ta thì sao.
Nhưng không sao, người cứu mạng anh ta là ai thì không chắc, nhưng bây giờ người lấy mạng anh ta là tôi.
Lúc xe cảnh sát chạy đến, tôi đang nước mắt lưng tròng, hốt hoảng chạy ra từ cánh cổng đổ nát.
Trước mặt cảnh sát đang dần bao vây nơi này, Hứa Trạch cầm d.a.o đuổi theo sau tôi.
Bộ vest trắng tinh của anh ta đã bị m.á.u nhuộm đỏ, hai mắt đỏ ngầu.
Anh ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, giống như con thú bị thương sắp c.h.ế.t đang vùng vẫy phản kháng lần cuối, chỉ muốn đồng quy vu tận với tôi.
Phía sau anh ta, Mạnh Chính Đình nằm trên vũng máu, đã tắt thở.
Hứa Trạch gào thét, muốn tôi đền mạng cho Mạnh Tuyết.
Tôi vốn đã chạy thoát, nhưng ngay sau đó lại không cẩn thận bị vấp ngã vì đá vụn trên mặt đất, làn da bị những viên đá lớn cứa rách, tôi kinh hãi quay đầu lại, lưỡi d.a.o của Hứa Trạch đ.â.m thẳng vào đầu tôi, đã gần đến lông mày, tôi nhếch miệng, nở một nụ cười với anh ta.
Ngay sau đó, tiếng s.ú.n.g vang lên, một bông hoa m.á.u đỏ tươi nở ra trên n.g.ự.c Hứa Trạch, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh ta, tôi từ từ mở miệng, mấp máy môi: "Bye~"
Tiếng bước chân xung quanh dần tiến lại gần, tôi cúi đầu, hoảng sợ và bất lực run rẩy bờ vai, thút thít.
Nữ cảnh sát chạy đến ôm tôi vào lòng, tôi tập tễnh bước ra khỏi nơi này.
Ngẩng đầu lên, trời đã dần sáng.
Trong đồn cảnh sát, tôi vẫn không ngừng khóc.
Chỉ là nữ cảnh sát đang dịu dàng an ủi tôi đã được thay bằng một người khác.
Người đến có ánh mắt sắc bén, nhìn tôi như chim ưng.