Xé gió xuân

Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9yx6Pct

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4.

Vết thương của vị Quận chúa này không quá nghiêm trọng. 

Ít nhất là không nguy hiểm đến tính mạng. 

 

Mà câu trả lời của Giang Toại ngày đó, có lẽ cũng chỉ là một cách uyển chuyển để biểu đạt đồng ý. 

 

Không trách được Tô tỷ tỷ từng nói, những kẻ đọc sách cổ hủ thường hay dè dặt, nhất là trước mặt người mà họ thích. 

 

Thế nhưng, Giang Toại đã từng dè dặt trước mặt ta bao giờ chưa? 

 

Ta nghĩ vậy. 

 

Rồi lại thất vọng phát hiện ra, Giang Toại xưa nay vẫn luôn thẳng thắn, ở trước mặt ta càng yêu ghét rõ ràng. Khi còn nhỏ, hắn mắng ta chẳng chút lưu tình nào. 

 

Quả nhiên, là vì không thích nên mới vậy. 

 

Ta thở dài, bực bội chặt miếng thịt lợn trước mặt. 

 

Cho đến khi giọng của Chiêu Hoa Quận chúa vang lên: 

 

"Nghe nói cô nương chính là đồ tể g.i.ế.c lợn nổi danh trong vòng mười dặm tám thôn quanh đây, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền." 

 

Ta ngẩng đầu liền thấy nàng đang nghịch một con d.a.o găm tinh xảo. 

 

Sau đó  cười với ta: 

 

"Vừa hay ta cũng thích đao kiếm. Chi bằng hôm nay chúng ta luận bàn một chút?" 

 

Lời còn chưa dứt, con d.a.o găm trong tay nàng đã bay thẳng về phía ta. 

 

Cuối cùng cắm phập xuống thớt, sát ngay tay ta. 

 

Lưỡi d.a.o sắc bén cứa qua mu bàn tay, có chút đau. 

 

Thật đúng là... không biết nói đạo lý. 

 

Chiêu Hoa Quận chúa chẳng hề chớp mắt nhìn ta, như thể đang chờ mong điều gì đó. 

 

Nhưng còn chưa đợi ta phản ứng, giọng nói lạnh nhạt của Giang Toại đã vang lên: 

 

"Quận chúa đang làm gì vậy?" 

 

Chiêu Hoa Quận chúa mắt sáng lên, sau đó bĩu môi: 

 

"Ai bảo huynh đi lấy thuốc lâu như vậy? Ta ở đây buồn chán, chỉ có thể tìm Tú muội chơi đùa mà thôi." 

 

Tùy hứng mà thân mật. 

 

Vì Chiêu Hoa Quận chúa bị thương, Giang Toại đã hoãn lại vài ngày mới quay về thư viện. 

 

Hắn cau mày, đặt thuốc xuống rồi đi đến trước mặt ta, thấp giọng: 

 

"Bị thương rồi?" 

 

Ta theo phản xạ định rụt tay lại, nhưng đã bị hắn nhanh chóng nắm lấy. 

 

Người này đưa lưng về phía Chiêu Hoa Quận chúa, đáy mắt chợt trở nên âm u. 

 

"Huynh cũng không cần phải lo lắng như vậy, ta tự biết chừng mực." Chiêu Hoa Quận chúa hừ nhẹ, hơi kiêu ngạo ngẩng cằm, "Ta chẳng qua chỉ đùa với Tú muội một chút thôi mà." 

 

Giang Toại nhìn ta chăm chú. 

 

Cho đến khi ta chột dạ né tránh ánh mắt ấy, hắn mới nhếch môi cười khẽ. 

 

Đầu ngón tay hắn lướt qua lòng bàn tay ta, nhanh đến mức ta suýt tưởng là ảo giác.  

 

Ta còn chưa kịp mở miệng, Giang Toại đã buông tay, xoay người trở lại dáng vẻ thường ngày. 

 

Giọng nói bất đắc dĩ: 

 

"Tú Tú là muội muội của ta, không giống với người khác. Quận chúa càng không nên trêu chọc muội ấy như vậy." 

 

"Ta biết rồi." 

 

Chiêu Hoa Quận chúa cười khẽ, lại tùy ý phất tay: 

 

"Từ khi phụ mẫu huynh mất, là Tú muội luôn ở bên cạnh huynh, nàng có ân với huynh, mấy lời này ta nghe mãi cũng chán rồi. Chỉ là một trò đùa nho nhỏ thôi, huynh cần gì phải so đo như vậy?" 

 

"Quận chúa!" 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/xe-gio-xuan/chuong-3.html.]

"Biết rồi mà!" 

 

Chiêu Hoa Quận chúa trừng mắt nhìn Giang Toại một cái. 

 

Có lẽ thấy sắc mặt hắn thực sự không tốt, nàng mới hơi thu lại nụ cười trên mặt. 

 

Sau đó bước đến bên ta, rút con d.a.o găm ra rồi đưa cho ta: 

 

"Là ta không đúng, Tú muội đừng so đo với ta. Con d.a.o này tặng muội làm quà bồi tội vậy." 

 

Ta cúi đầu nhìn. 

 

Cán d.a.o được khảm bảo thạch tinh xảo, quý giá vô cùng. 

 

Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ lấm lem bùn đất của ta bây giờ. 

 

Sắc mặt Giang Toại hơi dịu lại. 

 

Hắn nhẹ giọng trấn an ta: 

 

"Nhận đi." 

 

Thế là mọi chuyện kết thúc. 

 

Không biết cán d.a.o này được làm từ chất liệu gì, khi chạm vào, lạnh đến mức khiến tim ta run lên một chút. 

 

Thật ra như vậy mới đúng. 

 

Ta vốn cũng định khuyên Giang Toại không nên vì ta mà đối đầu với Quận chúa. 

 

Nhưng ta lại đột nhiên nhớ đến chuyện rất lâu trước đây, vì tài hoa xuất chúng mà Giang Toại bị một số học sinh trong thư viện ghen ghét. 

 

Trong đó có con trai quan huyện Trương Lâm. 

 

Khi Trương Lâm dẫn người đến làm nhục Giang Toại, ta đã vác đao mổ lợn đến đuổi bọn họ đi. 

 

Khi ấy ta giận lắm, cuối cùng vẫn là Giang Toại phải liên tục trấn an ta. 

 

Tất nhiên, hậu quả là suốt một thời gian dài sau đó, thịt lợn của ta bán không được, ta chỉ có thể lén tìm người quen giới thiệu việc lao động chân tay cho mình… 

 

Còn bây giờ, nhìn Giang Toại vẫn luôn ôn hòa nhẫn nhịn Chiêu Hoa Quận chúa, ta không khỏi cảm thấy buồn. 

 

Nhưng mà, một kẻ là con trai quan huyện, một người lại là Quận chúa. Cuối cùng, vẫn là khác biệt. 

 

Ta tự an ủi chính mình. 

 

Cho đến khi ta nghe Chiêu Hoa Quận chúa vô tình nhắc đến: 

 

"Phải rồi, huynh định khi nào đến quan phủ xóa bỏ thân phận con dâu nuôi từ bé của Tú muội? Có cần ta giúp không? Chuyện này tốt nhất nên giải quyết sớm, tránh để sau này huynh vào kinh bị người ta bắt lấy làm chuyện đàm tiếu, bọn họ nhiều chuyện lắm." 

 

Lúc này, ta mới nhớ ra ý định ban đầu của Giang Toại khi trở về lần này. 

 

Ta vô thức ngẩng đầu, lại chạm ngay vào đôi mắt đen láy của Giang Toại. 

 

Cảm xúc trong mắt hắn trầm xuống, nhưng lại nhanh chóng biến mất. 

 

Hắn mỉm cười dịu dàng: 

 

"Tú Tú, muội…" 

 

"Xóa sớm cũng tốt." 

 

Ta giơ tay lau mặt, cười với hắn, lần đầu tiên nói dối trước mặt hắn: 

 

"Huynh trưởng, ta đã có người trong lòng rồi. Huynh chẳng phải đã nói, nếu ta có người mình thích thì có thể đi quan phủ xóa bỏ thân phận sao?" 

 

Nụ cười trên mặt Giang Toại khựng lại. 

 

Hắn lặng lẽ nhìn ta, chợt nhẹ giọng hỏi: 

 

"Tú Tú sốt ruột vậy sao?" 

 

 "Cũng không hẳn." Ta gãi mũi, có chút ngượng ngùng, "Chỉ là ta thấy Quận chúa nói cũng đúng, tránh để sau này đêm dài lắm mộng." 

 

… 

 

"Nếu đây là điều Tú Tú muốn...”

“Được." 

 

Một lát sau, Giang Toại khẽ cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận