18
Ta đi tìm Hứa Ý.
Nhà của thư sinh Hứa Ý nằm trong con hẻm nhỏ.
Khi ta đến tìm, hắn còn tránh mặt không gặp.
Cho đến khi ta mạnh mẽ xông vào, hắn mới mang tín vật đính ước ta từng đưa trả lại.
Rồi cúi mình hành lễ thật sâu:
"Là tiểu sinh đã phụ lòng Ngu cô nương."
Ta cầm lấy miếng ngọc bội, có chút mơ hồ: "Không... không cần đâu... Nếu nói ra, đáng lẽ ta mới là người phải xin lỗi chàng."
Hứa Ý lắc đầu, ngẩng lên cười khổ:
"Nếu như ta có thể kiên trì thêm chút nữa, ta và Ngu cô nương chắc chắn sẽ không ra nông nỗi này."
Ta mơ hồ nhận ra điều gì đó không đúng, vội vàng nói: "Nếu chàng không để tâm, chúng ta có thể bái đường thành thân một lần nữa, ngay bây giờ cũng được!"
"Ngu cô nương thực sự thích ta sao?"
Hứa Ý đột nhiên mở miệng.
Ta nhíu mày: "Chàng có ý gì?"
"Ta cứ nghĩ rằng ta và Ngu cô nương lưỡng tình tương duyệt."
Hứa Ý mỉm cười, nhưng mắt lại chợt đỏ hoe: "Trước đây, Ngu cô nương thường nói ta rất đẹp, lại thường xuyên nhìn chằm chằm mặt ta rồi ngẩn người. Ta đã tưởng rằng Ngu cô nương cũng thích ta, cho đến khi ta gặp Giang đại nhân."
Hứa Ý dừng lại, như thể đang kiềm nén cảm xúc.
Hắn nói: "Hôm đó, khi Giang đại nhân đưa Ngu cô nương đi, thực ra ta vẫn còn tỉnh."
"Ta không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích..."
Ta vội vàng cắt ngang: "Ta và hắn không có bất kỳ quan hệ gì!"
Nhưng dưới ánh mắt của Hứa Ý, giọng ta dần nhỏ lại.
Rốt cuộc, ta chột dạ.
Thế nên ta thở dài, nói: "Chuyện này là ta không đúng. Nhưng ta đã hứa sẽ chu cấp cho chàng đi thi khoa cử, cũng chữa bệnh cho mẫu thân chàng, ta tuyệt đối sẽ không thất hứa."
Hứa Ý lại cúi đầu hành lễ thật sâu, rất lâu cũng không đứng dậy.
Khi rời khỏi nhà Hứa Ý, tâm trạng ta vô cùng nặng nề.
Nói thật, ta cũng khá thích chàng thư sinh yếu ớt ấy, nhưng điều đó không hề liên quan đến Giang Toại.
Chỉ là, dường như Hứa Ý đã hiểu lầm.
Ta thở dài, định quay về tửu lâu, nhưng lại bị muội muội của Hứa Ý đuổi theo gọi lại.
"Ngu tỷ tỷ!"
Cô bé thở hổn hển.
"A Tự, có chuyện gì sao?" Ta dừng bước, lấy khăn giúp cô bé lau mồ hôi.
Đôi mắt của A Tự đột nhiên đỏ hoe, cô bé nắm chặt lấy tay ta:
"Ngu tỷ tỷ cũng thích ca ca ta phải không? Ca ca thực sự, thực sự rất thích tỷ đó!"
Tay ta đang lau mồ hôi cho cô bé bỗng khựng lại: "A Tự..."
"Hôm đó... hôm đó muội đã nghe thấy rồi." Giọng cô bé nghẹn ngào, "Người kia nói rằng, nếu ca ca vẫn cố chấp như vậy, thì cũng không cần phải tham gia khoa cử nữa."
Nghe xong những lời này, tim ta như rơi thẳng xuống đáy vực.
Người đó là ai, không cần nói cũng biết.
Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng, sau ngần ấy năm không gặp, Giang Toại lại có thể dùng cách này để ép buộc một thư sinh.
"Tỷ biết rồi."
Ta nở nụ cười trấn an A Tự, nhẹ giọng dỗ dành: "Muội cứ về nhà chăm sóc ca ca thật tốt. Ngu tỷ tỷ sẽ giải quyết chuyện này, tin tỷ đi."
A Tự nắm chặt lấy tay ta, rất lâu vẫn không chịu buông.
19.
Ta đi tìm Giang Toại.
Khi nhìn thấy ta, đôi mắt hắn bỗng sáng lên.
"Tú Tú."
Hắn gọi ta, giọng nói vui mừng xen lẫn chút căng thẳng khó nhận ra.
"Muội đã dùng bữa chưa? Ta gọi người…"
"Giang Toại."
Khi đến gần hắn, ta ngửi thấy một mùi m.á.u tanh thoang thoảng.
Sắc mặt hắn trắng bệch, quầng thâm dưới mắt không thể che giấu.
Nhưng ta vẫn cố gắng đè nén sự lo lắng trong lòng, giữ vẻ mặt lạnh lùng:
"Nếu huynh nhất quyết ra tay với Hứa Ý, vậy giữa chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa."
"Đừng để ta càng thêm chán ghét huynh."
Nụ cười trên mặt Giang Toại cứng đờ.
"Hứa Ý."
Hắn thấp giọng lặp lại cái tên ấy, bỗng nhiên bật cười:
"Nếu không phải vì hắn, muội sẽ không chủ động đến tìm ta, đúng không?"
Ta không trả lời, chỉ im lặng nhìn hắn.
Ta đã từng tưởng tượng rất nhiều lần về cảnh trùng phùng của ta và Giang Toại.
Có thể dửng dưng như người xa lạ, cũng có thể mỉm cười lướt qua nhau.
Nhưng tuyệt đối không phải như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/xe-gio-xuan/chuong-10.html.]
Sắc mặt Giang Toại trầm xuống: "Kẻ đó có ý đồ khác, hắn không xứng với muội."
Câu nói ấy châm lên lửa giận trong ta.
"Giang Toại!"
Lần đầu tiên ta nổi giận với hắn đến vậy, ngay cả khi bị hắn giam giữ trước kia cũng không giận như bây giờ.
Từng chữ từng câu:
"Người ta chọn, có xứng hay không, chỉ có ta mới quyết định được.”
“Ân tình Giang gia, ta sớm đã trả hết. Khế ước bán thân cũng đã tiêu hủy.”
“Nếu huynh vẫn muốn nhúng tay vào…"
Ta khựng lại.
Thật đáng buồn, ta nhận ra mình chẳng có gì để đe dọa Giang Toại cả.
Hắn bây giờ là quan, ta chỉ là thương nhân tầm thường. Chọc giận hắn chẳng đem lại lợi ích gì, khéo lại rước họa vào thân.
Nhưng cơn giận trong lòng ta vẫn không ngừng bùng lên.
Ta hít sâu, nhắm mắt lại:
"Giang Toại, đừng để ta hối hận vì đã từng thích huynh."
Gương mặt vốn đã tái nhợt của hắn nay lại càng trắng bệch.
Hắn đột nhiên bật cười:
"Vậy nghĩa là, Tú Tú thừa nhận đã từng thích ta, đúng không?"
"Huynh…"
Ta giận dữ mở mắt, lại không ngờ tay mình bị hắn nắm chặt, sau đó nhét vào một con dao.
Mũi d.a.o chĩa thẳng vào tim Giang Toại.
Khuôn mặt hắn vẫn là nụ cười dịu dàng ấy, nhưng ánh mắt lại cố chấp đ.iên cuồng.
Hắn nắm tay ta, chầm chậm đẩy mũi d.a.o vào.
Nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng đáng sợ:
"Ta không thể buông tay, càng không thể nhìn muội gả cho người khác.”
“Thậm chí chỉ cần thấy muội cười với kẻ khác, ta ghen đến phát đi.ên."
"Huynh đ.iên rồi sao!"
Ta muốn rút tay lại, nhưng Giang Toại lại chủ động nghiêng người về phía trước.
M.áu tươi lập tức thấm ướt y phục trắng tinh.
"Ta đã nói rồi."
Hắn cố chấp nhìn ta:
"Nếu muốn ta buông tay, chỉ có thể gi.ết ta.
“Tú Tú, đây là cơ hội duy nhất của muội."
Sắc mặt Giang Toại ngày càng nhợt nhạt, m.á.u nóng nhỏ xuống mu bàn tay ta.
Ta như bị bỏng vội ném mạnh con d.a.o đi.
Thân hình hắn lảo đảo, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo ta.
Ta quay đầu đi, mãi sau mới nghe được giọng nói run rẩy của chính mình:
"Ta đã từng thích huynh, Giang Toại."
"Nhưng huynh nói, chúng ta chỉ là huynh muội.
“Vậy nên ta đã từng chút từng chút kìm nén tình cảm này.”
“Giờ huynh lại nói huynh yêu ta…"
Ta bật cười, mắt cay xè:
"Giang Toại, dựa vào đâu mà huynh nói muốn là muốn, nói không là không?"
"Vậy sau này, đều do muội quyết định."
Giang Toại khẽ cụp mắt, như thể không hề cảm nhận được vết thương trên người, vẫn ngoan ngoãn:
"Sau này, nếu muội muốn ta, thì có ta.”
“Muội không muốn, ta liền biến mất.”
“Có được không?"
Nhưng giọng hắn ngày càng yếu dần.
Bị hắn bám riết thế này, ta cũng không biết phải nói gì nữa.
Cuối cùng đành nghiêm mặt:
"Giang Toại, ta chưa bao giờ là cô gái yếu đuối như huynh nghĩ."
"Ta biết."
Hắn khẽ bật cười.
Hắn muốn đưa tay chạm vào ta, nhưng khi thấy tay mình dính đầy m.á.u lại do dự thu về.
Hắn nói:
"Ta sẽ nghe lời muội."
Ta không để ý đến hắn nữa, chỉ vội vã rời đi.
Vì vậy, ta đã không nhìn thấy sự tổn thương cùng mất mát trong đáy mắt Giang Toại.