20.
Ta không biết Giang Toại có giữ lời hay không.
Cũng không biết hôm đó hắn rốt cuộc ra sao.
Nhưng những thứ ta gửi cho Hứa Ý không còn bị chặn nữa.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy với tiểu thư sinh kia.
Cho đến khi Hứa Ý lợi dụng sự áy náy này để gài ta vào bẫy.
Trước khi ngất đi, ta lờ mờ thấy gương mặt hắn lộ vẻ áy náy, nhưng lại quay đầu bỏ đi rất nhanh.
… Mẹ nó chứ!
Đàn ông quả nhiên không có ai tốt đẹp!
Ta chửi thầm rồi ngất lịm.
Đến khi tỉnh lại, trước mặt ta là Chiêu Hoa Quận chúa.
Sau bốn năm, nàng ta tiều tụy, già nua đi nhiều.
Khi thấy ta tỉnh, trong mắt Chiêu Hoa không giấu nổi độc ác.
Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại nhanh chóng giả vờ hiền lành:
"Ngu cô nương, đã lâu không gặp."
Ta không lên tiếng, chỉ âm thầm quan sát đám hộ vệ xung quanh, rồi ước lượng độ chắc của sợi dây thừng đang trói mình.
Ban đầu, ta nghĩ rằng nàng ta bắt ta chắc để báo thù Giang Toại.
Nhưng ta không ngờ, nàng lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, kích động nói:
"Ta đến để cứu cô nương!"
Ta: "?"
"Giang Toại đã đi.ên rồi!"
Chiêu Hoa Quận chúa nói nhanh như sợ ta không tin:
"Không đúng, hắn vốn dĩ là một kẻ đi.ên. Cô nương không biết đâu, tay của ta chính là bị hắn phế đi!”
“Ngu Tú, cô nương nghĩ rằng mình đã trốn thoát hắn suốt bốn năm qua ư? Không!”
“Từng hành động của cô nương đều nằm trong tầm mắt hắn. Ngay cả Tô Phất cũng là người của hắn!"
Lời này khiến ta kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng không biểu lộ gì.
Thấy ta không tin, Chiêu Hoa Quận chúa bắt đầu kể hết những chuyện Giang Toại đã làm trong những năm qua.
Hắn vô tình ra sao, nhẫn tâm thế nào.
"Ngu cô nương."
Nàng ta khóc lóc như lê hoa đái vũ:
"Cô nương mau chạy đi! Hắn không thật lòng yêu cô nương đâu, hắn chỉ muốn đợi cô nương mềm lòng rồi hành hạ cô nương mà thôi.”
“Ngu Tú, cô nương xem đi, đây chính là cách hắn đối xử với ta…"
"Khoan đã."
Ta nhịn không được mà ngắt lời nàng ta, nhắc nhở:
"Bây giờ ta vẫn còn bị trói đấy."
Tiếng khóc của Chiêu Hoa Quận chúa chợt ngừng lại.
Nhưng nàng ta cũng chẳng có ý định cởi trói cho ta.
"Giang Toại sắp đến rồi."
Nàng ta kỳ lạ cười cười:
"Ngu cô nương, đây là cơ hội cuối cùng để cô thoát khỏi hắn."
Giống y như lời Giang Toại đã nói hôm đó.
Khiến ta không khỏi cau mày.
21.
Chạy hay không, ta không biết.
Nhưng khi thấy Giang Toại bắt được Hứa Ý, ta thật sự rất vui.
Ta đã nửa tháng không gặp hắn.
Hắn gầy hơn lần trước rất nhiều, cả người tỏa ra hơi thở âm u tàn bạo.
Đặc biệt là khi ánh mắt hắn rơi xuống ta vẫn còn bị trói.
Mà Chiêu Hoa Quận chúa vừa nói đến để cứu ta, lại ngay lập tức dùng ta để uy h.i.ế.p Giang Toại, đòi hắn thả nàng ta đi.
"Giang Toại!"
Chiêu Hoa run rẩy, gào thét tuyệt vọng, trong mắt tràn đầy sợ hãi:
"Ta đã không còn uy h.i.ế.p gì với ngươi nữa, tại sao ngươi vẫn không chịu buông tha ta!"
"Vì ngươi là một biến số."
Giang Toại không nhìn ta.
Hắn cất giọng lạnh lùng:
"Biến số thì phải bị loại bỏ."
Lần đầu tiên, ta nhìn thấy dáng vẻ khát m.áu của Giang Toại như vậy.
"Biến số?"
Chiêu Hoa Quận chúa sững sờ, sau đó đột nhiên bật cười, ánh mắt oán độc nhìn ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/xe-gio-xuan/chuong-11.html.]
"Ngu cô nương, cô nương xem đi, Giang Toại chính là một kẻ vô tình như vậy.”
“Ai mà ngờ được bốn năm trước, hắn còn hứa sẽ ở bên ta cơ đấy!"
"Nếu Quận chúa có thể sống sót."
Giang Toại khẽ cười:
"Hôm đó ta nói rằng, nếu Quận chúa có thể sống sót, ta sẽ đồng ý với quận chúa."
Nhưng giờ phút này, quân lính của hắn đã bao vây toàn bộ phủ đệ, chỉ chờ hắn ra lệnh.
Sắc mặt Chiêu Hoa Quận chúa cứng đờ.
Ta cũng hơi kinh ngạc.
Hình như không giống với trong thoại bản ta từng đọc.
Nhưng cũng chẳng sao.
"Thì ra ngươi đã sắp đặt tất cả từ sớm."
Chiêu Hoa Quận chúa bật cười đ.iên dại:
"Nhưng ta mới là nữ chính của thế giới này!"
Giang Toại vẫn lạnh nhạt như cũ,
Không nhìn ta, nhưng ta tinh ý phát hiện
Tay hắn đang run.
Hắn… đang sợ ư?
Sợ cái gì chứ?
Ta còn chưa kịp nghĩ kỹ, Chiêu Hoa đã nhếch môi quyến rũ:
"Giang Toại, ngươi thật sự không yêu ta sao?”
“Rõ ràng chúng ta mới là người yêu nhau nhất!"
Sắc mặt Giang Toại lập tức thay đổi.
Không nói một lời, hắn giật lấy d.a.o găm từ thị vệ bên cạnh,
Tàn nhẫn rạch từng nhát lên cánh tay trái của mình.
Động tác vô cùng thành thạo.
"Giang Toại!"
Ta hoảng sợ, liều mạng giằng đứt sợi dây trói rồi chạy về phía hắn.
Ta từng là đồ tể mổ lợn.
Đồ tể mổ lợn có sức lực rất lớn, mà ta còn khỏe hơn cả họ.
"Chặn nàng ta lại!"
Chiêu Hoa Quận chúa giận dữ hét lên, nhưng người của nàng đã bị quân của Giang Toại tiêu diệt hết.
Chiêu Hoa còn chưa kịp phản ứng,
Đã bị Giang Toại b.ắ.n một mũi tên xuyên tim.
"Không… không thể nào!"
Nàng ta trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Cũng ngay tại giây phút Chiêu Hoa Quận chúa ch.ết, những thoại bản từng ám ảnh ta…
Hoàn toàn sụp đổ.
Ta đã biết được sự thật.
Thì ra"nam nữ chính" mà ta tưởng, thực chất chỉ là con rối bị thoại bản điều khiển.
Giang Toại không yêu Chiêu Hoa Quận chúa, nhưng hắn bị thoại bản trói buộc.
Vậy nên, Giang Toại đã dùng cái c.hết của chính mình để khởi động lại thế giới.
Sau đó lại lợi dụng ký ức kiếp trước để từng bước phá vỡ sự ảnh hưởng của thoại bản.
Và biến số duy nhất… chính là ta.
Giang Toại, tay phải đẫm m.áu.
Hắn ngước mắt nhìn ta, giọng nói mang theo vài phần đắc ý hiếm thấy:
"Tú Tú, muội xem, nàng ta sống không nổi đâu."
”Nếu Quận chúa sống được, ta sẽ đồng ý với nàng ta.”
“Nhưng ngay từ đầu, Chiêu Hoa Quận chúa đã định sẵn là không thể sống.”
Ta không biết phải nói gì.
Giang Toại trốn tránh không để ta chạm vào hắn, hắn nói hắn rất bẩn.
Hắn còn nói:
"Bây giờ muội vẫn có thể rời đi, Tú Tú."
"Ta nghe theo muội."
Ta giả vờ không thấy cánh cửa đã bị quân lính của hắn chặn kín.
Cũng giả vờ không thấy mắt hắn đỏ lên, tay áo rũ xuống lộ ra một sợi dây chuyền vàng nhỏ.
Chỉ thô bạo kéo hắn:
"Về chữa thương ngay!"
Thế là, đôi mắt Giang Toại lại từng chút từng chút một sáng lên.