22 .
Ta lại bị nhốt lần nữa.
Nhưng ta không giãy giụa.
Bởi vì ta nhìn thấy trên cánh tay Giang Toại là từng vết sẹo dày đặc.
Dù đã liền da, nhưng nhìn vết thương dữ tợn đến thế kia, không biết người này khi đó đã dùng lực mạnh đến mức nào để rạch lên tay mình.
Giang Toại đã dùng cách này để không bị ảnh hưởng bởi cái gọi là cốt truyện.
"Xóa được mà."
Giang Toại nhìn ta, ánh mắt mang theo vài phần cẩn trọng: "Ta đã hỏi rồi, những vết sẹo này có thể xóa đi, sẽ không xấu xí đâu. Tú Tú, nàng đừng ghét ta..."
Tô Phất và vị quận chúa Chiêu Hoa kia không nói sai, Giang Toại đúng là đi.ên rồi.
Nhưng Tô Phất còn nói, lý do khiến Giang Toại phát đi.ên phần lớn là do ta rời đi không từ mà biệt.
"Tú Tú lại đi tìm hắn."
Sau khi nghe ta hứa rằng sẽ không vì vậy mà ghét hắn, Giang Toại lập tức vui vẻ cười rộ lên.
Giang Toại đưa tay vén mấy sợi tóc rối của ta, nhẹ nhàng thở dài: "Rõ ràng ta đã nói với nàng rồi, kẻ đó không có ý tốt, chẳng phải lương nhân."
Hứa Ý không biết từ đâu nghe nói về mối quan hệ giữa ta và Giang Toại, lại còn biết Giang Toại đang tìm ta.
Hắn muốn lợi dụng ta để uy h.i.ế.p Giang Toại, khiến Giang Toại giúp hắn làm việc.
Giang Toại đã điều tra rõ ràng rồi định nói với ta, nhưng không ngờ ta lại hiểu lầm trước.
Ta ho nhẹ một tiếng, có chút chột dạ.
Nhưng chưa kịp mở miệng, Giang Toại đã bắt đầu tự trách mình:
"Có lẽ là do ta làm chưa đủ tốt, cho nên Tú Tú mới nghĩ đến việc tìm người khác. Không sao cả, ta sẽ học hỏi thêm. Chỉ là, lại phải làm phiền Tú Tú kiên nhẫn chờ đợi thêm một thời gian nữa."
Người này nhìn thì có vẻ thanh tao, lãnh đạm, nhưng thực tế thì…
Môi ta đột nhiên bị chạm vào.
Tay bị Giang Toại nắm lấy, đưa lên cổ hắn.
Cuối cùng, một sợi dây chuyền lạnh buốt rơi vào tay ta.
Ta theo phản xạ kéo mạnh, liền nghe thấy Giang Toại không nhịn được khẽ rên lên một tiếng.
Hắn cười khẽ: "Tô cô nương lần này quả thật không lừa ta, Tú Tú đúng là thích cái này."
Ta: "… Ta không có!"
Hai lần trước Tô Phất tặng quà đều bị Giang Toại bắt gặp, thật sự là hủy hoại danh dự của ta mà!
"Tú Tú." Giang Toại lại cọ cọ vào ta, giọng mang theo chút ấm ức: "Sao nàng không thể thương ta nhiều hơn một chút chứ?"
Ta tức giận muốn phản bác, trong lòng nghĩ nếu không phải nể tình Giang Toại bị thương, ta đã đè hắn xuống từ lâu rồi.
Nhưng giây tiếp theo, cổ tay bỗng nhiên lạnh lẽo.
Không biết từ đâu, Giang Toại lại tìm được một sợi dây chuyền vàng khác, trói vào cổ tay ta.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên cổ tay ta, đôi mắt hơi nhướng lên:
"Chỉ là, Tú Tú từ trước đến nay đều không nghe lời, đối với ta lại không có kiên nhẫn, vậy nên ta cũng chỉ có thể ủy khuất nàng một chút mà thôi."
…
Giang Toại lại phát bệnh rồi.
Khoảng thời gian này, ta đã quen với những lần Giang Toại bất thường.
Cho đến khi hắn nhắc đến Tô Khâu Quý.
"Nàng thích tên tiểu tử Tô gia sao? Trước đây cũng vậy, nàng tặng hắn túi thơm, lại còn nhận lễ vật của hắn, nghĩ thế nào cũng thấy là thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/xe-gio-xuan/chuong-12.html.]
Giang Toại lại kể tất cả những nam nhân ta từng tiếp xúc trong bốn năm qua.
Thậm chí ngay cả đứa trẻ ăn mày ta từng nhận nuôi cũng bị hắn nhắc đến.
Ta nhịn, nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa.
"Giang Toại."
Ta mặt không biểu cảm gọi hắn.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc ngẩn ngơ của hắn, ta bình tĩnh giật đứt sợi dây chuyền vàng trên cổ tay.
"Trước khi mở tửu lâu, ta đã sống dựa vào sức mạnh của mình để giế.t lợn."
Ta nhướng mày nhìn Giang Toại, rồi trở mình.
Tay nắm chặt sợi dây bạc, Giang Toại bị ép cong người xuống.
Hắn khẽ rên, giọng nói khàn đặc: "Tú Tú..."
"Quá tam ba bận. Giang Toại, đây là lần thứ ba rồi."
Ta cúi người, chặn lại tiếng thở dốc.
Trong phòng, ngập tràn xuân sắc.
Trước đây Giang Toại chưa từng động đến ta.
Hắn nói, hắn sẽ nghe theo ta.
Nhưng ta không tin.
Người này quá là xảo quyệt rồi.
23
Ta lại bỏ trốn.
Còn cầm theo tiền của Giang Toại.
Trên đường, tình cờ gặp Tô Phất.
"Xui xẻo!"
“Biết Giang Toại đến mở đường cho kẻ đó, ta đã chẳng giúp hắn tán tỉnh muội!”
Tô tỷ tỷ thấp giọng mắng.
Ta mắng Tô Phất không nghĩa khí, bao năm qua thân ở Tào doanh lòng hướng Hán.
Tô Phất mắng ta có phúc mà không biết hưởng.
Thế là hai người chúng ta vừa cãi nhau vừa xuôi về phương Nam, chuẩn bị mở một chuỗi Hồng Tú viện và Tú gia Tửu lâu.
Tháng ba đầu xuân, trong căn viện nhỏ ta vừa thuê bỗng có một vị khách không mời mà đến.
Thủ phụ đại nhân trẻ tuổi tuấn tú ngước mắt nhìn ta, lại hỏi:
"Tú Tú lại không cần ca ca nữa sao?"
Giọng điệu ấm ức.
Giang Toại từng nói sẽ không giam giữ ta.
Nhưng ta biết bên cạnh ta luôn có người của hắn.
Ta tặc lưỡi một tiếng.
Nhưng vẫn bước tới, cười cười hôn hắn một cái:
“Lần này mang huynh theo!”
Thế là, xuân quang cả viện đều hòa tan trong ý cười nơi khóe mắt Giang Toại.
Hoàn toàn văn.