VỨT LẠI CHỨC CHÍNH THẤT CHO TIỂU TAM
CHƯƠNG 6
Chưa kịp nói gì, mẹ chồng đã cười:
"Hai đứa trẻ này, chúc Tết mẹ là điều nên làm. Sao lại không vui? Đều là lỗi của bà chiều hư các cháu. Lâm Hinh, con đừng để ý nhé."
Triệu Dịch cũng góp lời:
"Đúng đấy, Triệu Hàn, Triệu Hạo, chúc Tết mẹ đi. Bố sẽ lì xì lớn cho các con."
Tôi nhìn cảnh gia đình họ vui vẻ qua màn hình mà cười rạng rỡ.
Con trai tôi diễn xuất thật giỏi!
Chúng càng tỏ ra không thân thiết với tôi, càng dễ hòa nhập với nhà họ Triệu, càng dễ làm cho họ náo loạn.
Hai đứa nói "Chúc mừng năm mới" qua loa rồi quay mặt đi.
Nhà họ Triệu thì cảm thấy rất tự hào, vui vẻ tạm biệt tôi.
Trong tiếng nền, tôi nghe thấy Triệu Dịch nói:
"Đây, mỗi đứa 200 tệ."
Tôi mỉm cười, chúc họ năm mới vui vẻ rồi tắt máy.
Trở lại bàn ăn, mẹ tôi lộ vẻ ghét bỏ, nói:
"Đồ sói con vong ân bội nghĩa, phí công thương chúng bao lâu nay."
Tôi cười, gắp cho bà miếng thịt, trấn an:
"Không sao đâu, lớn lên chúng sẽ hiểu mà."
Chuyển chủ đề, tôi hỏi:
"Chú Lưu đang mở xưởng, mẹ có muốn con đến phụ không?"
Mẹ tôi ngạc nhiên:
"Sao con biết?"
Dĩ nhiên là tôi biết.
Kiếp trước, mẹ từng hỏi tôi có muốn làm thêm không. Thành thật mà nói, tiền lương rất cao, thậm chí còn hơn cả lương của Triệu Dịch.
Nhưng Triệu Dịch không muốn tôi đi làm, cho rằng ở nhà làm nội trợ tốt hơn. Cuối cùng, tôi đã từ bỏ.