VỨT LẠI CHỨC CHÍNH THẤT CHO TIỂU TAM
CHƯƠNG 1
Chồng kết hôn với tôi được 20 năm, nhưng lại nuôi tình nhân bên ngoài suốt 15 năm.
Để ép tôi nhường vị trí vợ, mỗi tháng chỉ đưa 1.000 tiền sinh hoạt phí.
Vì không muốn để họ toại nguyện, tôi đã một mình nuôi dạy hai con trai trưởng thành.
Kết cục, tôi c.h.ế.t vì làm việc quá sức.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi bất ngờ quay về ngày đầu tiên tranh cãi ly hôn với anh ta.
Hai con trai chủ động yêu cầu đi theo cha.
Tôi liền biết rằng, các con cũng đã trọng sinh.
—----------
Lần nữa mở mắt ra, sau khi trước mắt tối đen, cảnh vật dần trở nên rõ ràng.
Sự bừa bộn khắp nơi trước mắt khiến tôi sững sờ mười mấy giây mới nhớ ra đây là đâu.
Chẳng phải đây chính là căn nhà tôi và Triệu Dịch đã mua khi mới kết hôn sao?
Sau này, anh ta lén lút bán nhà, đuổi tôi và hai con trai ra ngoài thuê phòng ở.
Chúng tôi sống ở tầng một trong khu phố nghèo tồi tàn suốt hơn chục năm trời.
Tôi sờ lên vết thương trên trán, chợt nhớ ra hôm nay là ngày nào.
Hôm nay chính là ngày mà kiếp trước, lần đầu tiên tôi phát hiện Triệu Dịch có người bên ngoài. Trong lúc sụp đổ, tôi đã cãi nhau với anh ta.
Anh ta đẩy tôi ngã, khiến trán tôi đập vào bàn trà bất tỉnh. May mắn lắm mới giữ được mạng sống.
Tỉnh dậy, tôi đòi ly hôn nhưng bị cả nhà anh ta khuyên nhủ: "Thôi đi, nhà nào mà chẳng như vậy."
Chị gái ruột của tôi không chịu nổi, nói sẽ đón tôi về quê, rằng nhà mãi mãi là chỗ dựa của tôi.