VỨT LẠI CHỨC CHÍNH THẤT CHO TIỂU TAM

CHƯƠNG 4

Triệu Dịch nhìn tôi, cười đắc ý như muốn nói:

"Xem đi, xem đi. Ly hôn rồi cô chẳng còn gì, ngay cả con cũng không có."

 

Tôi suýt bật cười. Anh ta chưa nhận ra, nuôi con tốn kém đến mức nào.

 

Sau khi ly hôn, nhà không đứng tên tôi, nội thất tôi cũng chi tiền sửa sang.

 

Mẹ chồng còn lớn tiếng nói:

"Nhà này là của họ Triệu mua, lắm thì cho cô 3.000 tệ , thích lấy thì lấy, không thì mang hết đồ đi."

 

Tôi không khách sáo.

 

Gọi ngay bác gái hàng xóm đến, cái gì tốt thì lấy đi. Đồ không ai cần, tôi gọi ông thu mua ve chai tới.

 

Triệu Dịch xanh mặt khi nhìn từng món đồ bị dọn đi:

"Lâm Hinh, cô đúng là độc ác!"

 

Tôi liếc anh ta một cái:

"Chẳng lẽ để tôi để lại đồ hồi môn cho anh với người đàn bà kia dùng, thì mới không ác sao?"

 

Ngày Triệu Dịch cưới người phụ nữ kia, chị gái tôi đến.

 

Từ sáng sớm, chị đã mang đội diễu hành đến khu nhà, đốt pháo, đánh trống.

 

Mọi người đều biết anh ta tái hôn, nhưng chị tôi tỏ ra còn vui hơn cả đám cưới của mình.

 

Chị tôi còn căng băng rôn:

"Chúc mừng em gái tôi ly hôn với kẻ bội bạc họ Triệu!"

 

Là nhân vật chính, Triệu Dịch bị ánh mắt chỉ trích, châm chọc của mọi người xung quanh như từng nhát dao, mất hết mặt mũi.

 

Hai đứa con trai ôm lấy eo bà nội, cau mày nói:

"Bà ơi, mẹ thật quá đáng, sao mẹ có thể làm vậy chứ!"

 

Tôi ngồi trong xe của chị gái, cách một con phố, quan sát mọi chuyện. Nước mắt tôi bất giác trào ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận