Vượt phó bản kiếm tiền phần 22: Xuân Phi Tiên Cư

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

21.

 

"Em rất rất...”

 

"Nhớ ông ấy."

 

Ảnh Điếu là một yêu quái có tiếng tăm rất xấu.

 

Các thuật sĩ đều nói cô ấy gây họa khắp nơi, bất kể chỗ nào xảy ra chuyện xấu, đều có thể quy tội cho cô ấy.

 

Họ vu oan cho cô ấy, bởi vì cô ấy quá mạnh mẽ khiến người ta phải e dè, lại không chịu nghe lời dạy dỗ, không chịu làm sứ giả của loài người.

 

Xuân Phi tiên sinh sinh ra trong một gia tộc thuật sĩ hiển hách ở Bạch Ngọc Kinh, họ Minh, tên Khải, tự Xuân Phi.

 

Từ nhỏ, ông đã nghe nói Ảnh Điếu làm nhiều điều ác, và lập chí phải c.h.é.m gi.ế.c Ảnh Điếu.

 

Lớn lên, chàng trai xây một tòa tiên cư trên Thanh Vân Sơn, bảo vệ sự bình yên của một phương.

 

Đồng thời, ông cũng luôn tìm kiếm tung tích của Ảnh Điếu.

 

Một năm vào Trung Thu.

 

Trên mặt sông nổi lềnh bềnh nhiều đèn hoa sen cầu phúc.

 

Xuân Phi nghe thấy tiếng khóc thút thít của một cô gái dưới gốc cây bên bờ sông, hỏi ra mới biết là do chiếc đèn lồng của cô bị hỏng.

 

Chàng trai mỉm cười, ngồi trên bậc đá giúp cô sửa chữa.

 

Chiều tối, đám đông ồn ào đẩy một đứa trẻ rơi khỏi cầu đá, té xuống nước.

 

Chưa kịp để Xuân Phi thi pháp cứu giúp, đã thấy một bóng đen kéo dài vô hạn cánh tay, lướt trên mặt sông kéo lấy bóng của đứa trẻ, vớt nó lên!

 

"Không phải là con người, khó trách những người xung quanh không nghe thấy tiếng khóc của cô ấy."

 

Sau đó, Xuân Phi mới biết được--

 

Hóa ra yêu quái ngốc nghếch, biết khóc vì đèn lồng bị hỏng, biết cứu đứa trẻ đuối nước trước mặt này chính là Ảnh Điếu mà ông luôn tìm kiếm.

 

Cô ấy, thật không giống với lời đồn.

 

Họ hẹn nhau, sang năm sẽ lại đến đây thả đèn sông.

 

22.

 

"Ông ấy không đến."

 

Tiểu Cảnh ấp úng nói.

 

Năm thứ hai, năm thứ ba...

 

Trong bốn mươi năm sau đó, cô ấy mỗi năm đều đến bờ hồ Yên Liễu ở trấn Minh Nguyệt để đợi ông ấy.

 

Nhưng ông ấy không bao giờ đến nữa.

 

"Ông ấy là một kẻ lừa đảo."

 

Ánh mắt cô gái lóe lên tia sáng cô đơn lạnh lẽo, vẻ mặt vốn đờ đẫn hơi méo mó.

 

"Em đến đây tìm, em sẽ ăn ông ấy."

 

Ngọn nến lay động không gió, nhiệt độ trong phòng đột ngột hạ xuống.

 

Bình luận lo lắng:

 

[Đại thông minh, cô đợi bốn mươi năm mới nghĩ đến việc tìm ông ấy?!]

 

[Ừm, trí tuệ và tính cách của yêu quái rất khác nhau, con yêu quái Ảnh này hơi ngốc.]

 

[Cô ấy còn hơi cố chấp, một lời hẹn mà đợi lâu như vậy?]

 

[Nhưng cô ấy rất nguy hiểm! Các cậu nghe cô ấy nói kìa... Anh chàng lừa đảo không đến, cô ấy sẽ ăn thịt người ta!]

 

[Khoan đã! Cô ấy có phải sắp ra tay với Lý Khả Ái không?]

 

"Xuân Phi tiên sinh không ở đây," Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, "Tiên cư này đã lâu không có ai ở."

 

Ánh mắt Tiểu Cảnh u ám.

 

Bóng của cô ấy trên sàn nhà bốc lên sự tức giận.

 

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi: "Ông ấy là người ấm áp như vậy, chị cũng vậy.”

 

"Ông ấy là kẻ lừa đảo! Chị nhất định cũng vậy!”

 

"Ăn chị, cũng giống nhau thôi."

 

Cái gì đến sẽ đến.

 

Hệ thống nói tôi và Thần Ẩn sẽ trở thành mục tiêu của Ảnh Điếu.

 

Bất kể số mệnh đưa ra cái duyên gì, bất kể "cái duyên" này gượng ép thế nào, cuối cùng cũng sẽ khiến hai chúng tôi giao chiến với cô ấy.

 

......

 

Trước mặt cô ấy, tuyệt đối không được để lộ bóng của mình!

 

Cô ấy có thể thu phục bóng của bạn, khiến nó làm theo ý cô ấy. Khiến bóng của bạn, dùng chiêu thức của bạn, tấn công chính bạn!

 

Theo khoa học tự nhiên, thổi tắt nguồn sáng, sẽ không còn bóng nữa.

 

Đáng lẽ đây phải là cách hay để khống chế cô ấy!

 

Trong phó bản "Bảo tàng Anh Quốc", tôi cũng đã dùng cách này để đối phó với quái vật bóng.

 

Nhưng "Huyền Quái Phổ" lại nói, dập tắt nguồn sáng, bóng của cô ấy sẽ "thoát khỏi sự chiếu rọi của ánh sáng, vật che chắn và màn hình", ẩn nấp trong bóng tối chạy lung tung, càng khó kiểm soát hơn!

 

Quả nhiên là đại yêu cấp tám.

 

Dù là dùng chiêu thức của Thần Ẩn tấn công tôi, hay dùng chiêu thức của tôi tấn công Thần Ẩn, với chúng tôi đều rất phiền phức.

 

Hai chúng tôi dựa sát vào nhau, cố ý để bóng chồng lên nhau.

 

Ai bảo điểm yếu của Ảnh Điếu là "không thể tách rời bóng đã hòa làm một" cơ chứ.

 

"Liên Hoa Đài~"

 

Yêu tăng khẽ ngâm, ôm lấy tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vuot-pho-ban-kiem-tien-phan-22-xuan-phi-tien-cu/chuong-6.html.]

Dưới chân chúng tôi đột nhiên nở ra một đóa sen khổng lồ, hóa giải đòn tấn công của Tiểu Cảnh.

 

"Chấn Quyết, Lôi Đình Chi Nộ!"

 

Tôi vung tay kết ấn, phù điệp tím vàng dấy lên khí mạnh.

 

Một tia sét kinh thiên đánh trúng bản thể của yêu quái trên mặt đất khiến nó bốc khói!

 

Xong!

 

Tôi nhảy xuống khỏi lòng Thần Ẩn.

 

23.

 

"Có chuyện này, nên để cô biết."

 

Tôi đỡ Tiểu Cảnh đang ngồi bệt dưới đất: "Bạch Trảo, cậu vất vả rót trà đi."

 

Bạch Trảo bưng trà tới, nhưng Tiểu Cảnh liếc nhìn thấy nốt ruồi trên mu bàn tay của nó.

 

Cô gái nắm chặt bàn tay đứt lìa.

 

Tách trà vỡ tan, nước trà b.ắ.n tung tóe.

 

Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đứt lìa này: "Xuân Phi..."

 

"Ừm, anh ấy có lẽ đã qua đời rồi." Tôi nói nhỏ.

 

Khi sắp xếp "Xuân Phi Thủ Trát", Thường Vô Kỵ từng nhắc đến nốt ruồi trên mu bàn tay của Xuân Phi.

 

Bạch Trảo, chính là bàn tay đứt lìa của Xuân Phi.

 

Theo lời Bạch Trảo kể...

 

Ngày Xuân Phi tiên sinh vội vã đến hồ Yên Liễu Liễu để giữ lời hẹn, anh gặp một đội pháp sư đi gi.ế.c Ảnh Điếu.

 

"Ảnh Điếu không phải là yêu quái xấu xa."

 

Xuân Phi tin tưởng vào những gì mình tận mắt nhìn thấy, ngăn cản các pháp sư.

 

Trong cuộc chiến, anh một mình chống lại mười người, không may bỏ mạng.

 

Chàng trai ngã xuống trên đường đá xanh, mắt nhìn về phía hồ Yên Liễu.

 

Thi thể của anh và Tiểu Cảnh đang ngoan ngoãn chờ đợi anh,

 

Chỉ cách nhau ba con phố.

 

24.

 

Sáng sớm, sương mù lãng đãng.

 

Gió mát rít gào tám trăm dặm, đập vỡ mười vạn cây tùng.

 

Trên núi Thanh Vân, một ngôi mộ mới được dựng lên.

 

Tiểu Cảnh ngồi xổm bên lò than, máy móc ném tiền giấy vào lò, nước mắt lăn dài từng giọt lớn.

 

Bóng của cô càng khóc thảm thiết hơn, đèn hoa sen lắc lư nhẹ nhàng, sáng hơn mọi khi.

 

Tiếng gió xào xạc, tro tàn bay lả tả.

 

Sau khi vượt qua hai cửa ải, hệ thống mở ra một cái xoáy để chúng tôi quay về.

 

Chúng tôi không rời đi ngay lập tức, mà đứng cách đó không xa để bầu bạn với cô.

 

Thần Ẩn thở dài:

 

"Hữu tình giai sự."

 

"Không biết lửa trần gian này có thể sưởi ấm tay áo Hoàng Tuyền hay không?"

 

Nghe Thần Ẩn cảm khái, nhìn bóng lưng của Tiểu Cảnh,

 

Tôi nghĩ đến Lý Hạnh và những người lừa dối anh ta, A Đăng và Vương Vận, Tiểu Cảnh và Xuân Phi...

 

Tôi chợt hiểu ra, trả lời không đúng câu hỏi: "Tôi hiểu rồi."

 

"Khi đăng nhập, có người thì thầm 'Đừng mở cánh cửa đó', cuối cùng tôi đã biết đó là cửa gì!"

 

Yêu tăng quay đầu nhìn tôi, mắt cười cong cong: "Ồ?"

 

Tôi suy nghĩ rồi trả lời: "Đó là cửa lòng."

 

"Người và yêu không phải cùng loài, thậm chí nhiều người không nhìn thấy sự tồn tại của yêu."

 

"Yêu quái có cuộc đời dài lâu, con người chỉ tồn tại trong chốc lát."

 

"Yêu quái tự do vô tư, con người lại bị vô vàn quy tắc ràng buộc."

 

"Trong một khoảnh khắc nào đó, gặp gỡ kết duyên."

 

...

 

"Kết duyên vốn là chuyện sương mai."

 

"Trời vừa sáng, liền tan biến."

 

Lý Hạnh và kẻ lừa dối anh, A Đăng và Vương Vận, Tiểu Cảnh và Xuân Phi... Sau khi trời sáng, là hận thù, chia ly và bi thương.

 

Đừng mở cửa lòng của bạn.

 

Đừng kết duyên.

 

Lời này vừa nói với yêu quái, cũng nói với con người.

 

Yêu tăng dịu dàng nheo mắt:

 

"'Đừng mở cánh cửa đó', câu trả lời của cậu..."

 

Tôi cúi người bế Tiểu Tùng đang buồn ngủ dựa vào, nhìn Lý Hạnh và Bạch Trảo đang đốt giấy cho Tiểu Cảnh.

 

"Tất cả những điều này không có câu trả lời, đều là sự lựa chọn."

 

"Trên đời có đủ loại lựa chọn khác nhau."

 

"Lựa chọn của tôi..."

 

"Trước khi trời sáng, hãy trân trọng và biết ơn chút ngọt ngào của sương mai."

Bạn cần đăng nhập để bình luận