9.
Nếu tôi là Lý Hạnh, tôi cũng sẽ không tin tưởng loài người nữa.
Bình luận trên livestream đều bênh vực cho mèo chín mạng.
Chỉ có một bình luận không hòa hợp:
[Tiểu Bạch Hoa! Đến lúc này rồi mà cậu còn đau buồn vì câu chuyện của người khác!
[Nếu không thu thập đủ mười con yêu quái, ngày mai cậu sẽ mất mạng đấy!]
A~
Có cảm giác như học sinh bị giáo viên giục làm bài tập vậy.
Tôi thở dài một hơi, nhanh chóng lập ra kế hoạch hoàn hảo!
Một: Trước tiên đi đục băng câu cá, cùng Tiểu Tùng ăn no bụng.
Hai: Chui vào chăn, ngủ một giấc ngon lành.
Mùa đông lạnh giá, tôi kéo chặt áo choàng.
Cần câu rơi vào sông băng, yên lặng chờ cá cắn câu.
Tiểu Tùng ngoan ngoãn chui ra từ áo choàng đỏ.
Nó l.i.ế.m liếm lưỡi nhỏ, hỏi bằng giọng nũng nịu:
"Chủ nhân, con có thể thò đuôi vào sông, lừa cá cắn câu không."
Tôi xoa xoa đầu nhỏ của nó:
"Bé cưng không được đâu, sẽ bị lạnh đấy."
Tiểu Tùng nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt ngây thơ:
"Tiểu Tùng muốn giúp đỡ!”
“Tiểu Tùng muốn để chủ nhân ăn đủ chất!"
A~
Một chú mèo con, lo lắng cho sức khỏe dinh dưỡng của tôi.
Tôi hôn mạnh nó mấy cái!
Chưa đến nửa tiếng, tôi đã bắt được ba con cá chép.
Nhóm lửa lên, thịt cá nướng vàng giòn thơm phức, tôi cùng mèo con ăn ngon lành một bữa cá nướng.
Trong rừng thông, một đôi mắt dị sắc lén nhìn chúng tôi tương tác ấm áp.
Khi ánh mắt tôi quét qua, bóng đen trong rừng vội vàng ẩn nấp.
Tôi cười cười, lén để lại một con cá nướng bên bờ sông.
Lý Hạnh, là cho anh đấy.
Bình luận bó tay:
[Nghiêm túc đấy à? Sao lại ăn rồi! Còn ăn ngon lành thế!!]
[Chỉ còn một ngày một đêm nữa thôi! Tiểu Bạch Hoa, nhanh lên chút đi!]
[Mài d.a.o không lỡ việc đốn củi, không ăn no thì lấy sức đâu mà bắt yêu!]
[Đúng vậy! Tiểu Bạch Hoa ăn no rồi, nhất định sẽ cho chúng ta mở rộng tầm mắt!]
Đêm đã khuya.
Bên ngoài trời lạnh đất đóng băng, trong nhà lò sưởi lách tách.
Tôi ôm mèo con chui vào chăn ấm áp, ngủ khò khò.
Bình luận ồn ào.
[Ngủ rồi? Cứ thế mà ngủ ngon lành luôn? Đúng là mở rộng tầm mắt thật!]
[Còn thiếu tận tám con yêu quái! Tiểu Bạch Hoa ngủ được sao?]
[Tôi đột nhiên hiểu một câu tục ngữ! Hoàng đế không vội thái giám vội!]
[Cứu mạng! Cho dù thừa nhận tôi là thái giám thì sao chứ! Tiểu Bạch Hoa thật khiến người ta lo lắng!]
[Ồ~ các bạn thân mến của tôi, chúng ta hãy cùng đoán xem ngày mai cô ấy sẽ làm gì nhé?]
[Haha, một thành ngữ hình dung cô ta——[ngồi chờ ch.ế.c].]
[Haha ai cơ haha? Bạn căn bản không hiểu cô ấy! Ái thần chúng tôi siêu lợi hại! Tôi nghĩ trong lòng cô ấy nhất định đã có chủ ý rồi.]
[Người phía trên, dám đánh cược không? Bạn nên trả giá cho sự mù quáng của mình!]
[Cược thì cược! Tôi Vương Nguyên Tiêu và bạn cùng phòng Phượng Thu Bạch dùng tên thật tham chiến.]
[Ồ~ tôi Trần Trọng Khiêm lấy như ý vàng ngọc của ông nội tôi ra đánh cược với hai người——cô ta chính là ngồi chờ ch.ế.c! Như ý ngọc có thể là pháp khí ghê gớm đấy! Các người có bảo bối nào sánh được không? (chế giễu kiểu Diễm Chân.jpg).]
[Tôi Vương Nguyên Tiêu lấy đôi AJ phiên bản giới hạn của em trai tôi ra đánh cược với anh! Mẹ tôi cải tiến đôi giày đó, mang vào là biến thành chân bay trong nháy mắt. Gặp nguy hiểm, chạy trốn nhanh vô cùng!]
[Tôi Phượng Thu Bạch lấy 『Vọng Thù Bạch Ngọc Phiến』của cháu trai tôi ra đánh cược với anh! Nghe đồn đó là pháp khí của Nguyệt Thần thiên giới. Tuy là đồ giả, nhưng cũng là vạn trung vô nhất! Hừ hừ, đã thấy lòng tin của tôi với Ái thần chưa?]
[Trần Trọng Khiêm: Còn thiên giới? Còn Nguyệt Thần... các người thật không khiêm tốn.]
Không hiểu sao, lại cãi nhau thành ra như vậy.
Tôi ôm Tiểu Tùng, yên bình chìm vào giấc mộng.
Dường như tất cả những chuyện này không liên quan đến tôi.
Được rồi, bình thản là giả thôi.
——Vương Nguyên Tiêu, Phượng Thu Bạch, tôi sẽ không để các người thua đâu! (lén nắm chặt tay.jpg).
10.
Bình minh đã đến.
Hôm nay là ngày cuối cùng hệ thống quy định.
Tiểu Tùng ở bên cạnh tôi.
Còn có Bạch Trảo, chính là con yêu quái bị đứt tay đó.
Sau khi tôi cởi trói cho nó hôm qua, nó ở lại, chúng tôi đồng ý sống chung hòa bình.
Trước 12 giờ đêm nay, tôi phải bắt thêm 8 con yêu quái nữa mới hoàn thành nhiệm vụ.
"Hệ thống."
Tôi gọi vào khoảng không: "Tôi xin hoàn thành nhiệm vụ trước hạn."
Bình luận ùa lên:
[Ơ? Hoàn thành nhiệm vụ trước hạn?]
[Trần Trung Khiêm: Nghe cô ta nói khoác đi, còn thiếu nguyên 8 con lận! Chẳng lẽ cô ta biến ra tại chỗ được sao?]
Khi tôi gọi lần thứ hai.
[Đinh——]
Hệ thống vã mồ hôi: [Đã nhận, mời bắt đầu màn trình diễn của bạn.]
Tôi giơ tay kết ấn: "Phượng hoàng hỏa!"
Một tiếng kêu chói tai của phượng hoàng xé toang bầu trời!
Từ khoảng không lao ra một con phượng hoàng khổng lồ rực rỡ sắc màu!
Tiểu Tùng trợn to mắt, kêu meo meo liên hồi.
Bạch Trảo nghe tiếng nhảy ra ngoài, xoay tròn phấn khích như cái chổi điên.
"Phượng hoàng! Là phượng hoàng!!
"Không ngờ ta một tiểu yêu cấp 2 lại được tận mắt thấy phượng hoàng trong truyền thuyết!
"Phải mau chóng ghi chép lại khoảnh khắc chấn động vũ trụ này!"
Nó cầm bút lông chó sói, hăng hái ghi chép trên trang giấy.
Tôi ngẩng đầu nhìn thần điểu giữa không trung: "Phượng hoàng tỷ tỷ, xin hãy triệu tập trăm loài chim cho ta! Ta muốn rất nhiều rất nhiều yêu quái chim!"
Phượng hoàng hót lảnh lót:
"Vâng, chủ nhân."
Phượng hoàng hót vang, trên đỉnh non cao kia.
Cây ngô đồng mọc lên, phía chân trời bình minh ấy.
Đúng lúc, trời xanh mênh m.ô.n.g bát ngát, mây mưa ánh sáng sinh sôi. Mưa đỏ đốt cháy xé toang đỉnh mây xanh, mây lành cuộn trào hoa sen bung nở.
Chẳng bao lâu, từ phương trời xa ùa đến vô số chim chóc!
Chúng ào ạt kéo đến như thác lũ, sặc sỡ muôn màu, choán đầy cả bầu trời.
Trăm điểu triều phượng, quả là một cảnh tượng huy hoàng đến thế.
Hệ thống sững sờ:
[Theo thống kê, tổng cộng có 36.666 yêu quái chim đến... ơ, khoan đã! 39.007 con, 42.580 con, 46.345 con, 52.000 con...]
[Ch.ế.c tiệt, tùy tiện đi!!]
[Chúc mừng người chơi Lý Khả Ái, đã vượt qua "Lãnh đông".]
["Hạ xuân"] đã đến.]
Phòng livestream.
[Trần Trung Khiêm: A ba a ba a ba...............]
[Trần Trung Khiêm: Lý Khả Ái là người sao!! Cô ta thật sự là người chơi sao?]
[Trần Trung Khiêm: Trong người chơi có quái vật kiểu này sao? Không thể nào~ Cô ta lại đứng thứ 7 bảng tổng!!]
[Trần Trung Khiêm: Dám cá dám chịu thua, ai mà ngờ xem livestream lại được thấy phượng hoàng sống. Cho dù đổi bằng ngọc như ý, cũng đáng!!]
11.
[Vương Nguyên Tiêu (mặt nghiêm túc): Ông nội cháu sẽ không mắng cháu đâu nhỉ?]
Chớp mắt đã đến mùa xuân.
Cỏ dài én bay, sức sống tràn đầy.
Tôi thay một bộ áo váy hồng xanh tương xen, lại dẫn theo người giấy nhỏ dọn dẹp sạch sẽ mấy căn phòng khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vuot-pho-ban-kiem-tien-phan-22-xuan-phi-tien-cu/chuong-3.html.]
Khi đang dọn phòng sách, bất ngờ thay, tôi kích hoạt nhiệm vụ trò chơi vòng hai - "Thư tịch Xuân Phi".
"Thư tịch Xuân Phi" là thư từ qua lại của hai thuật sĩ.
Một người tên Xuân Phi, là chủ nhân của Tiên Cư từ rất lâu trước.
Người kia tên Thường Vô Kỵ, thuật pháp của ông ta cao cường, từng được Lệ Vương phủ mướn.
Trong thư, Thường Vô Kỵ nhắc đến chuyện ông ta mổ tim mèo yêu để cứu mẹ của một cô gái.
Ông ta thổ lộ tâm sự.
[Miêu yêu có chín mạng, lấy một mạng cứu người thì sao chứ?]
Nhưng sau khi làm chuyện ác đó, lương tâm ông ta bắt đầu dày vò.
Nửa đêm nằm mơ, ông ta luôn ảo giác nghe tiếng kêu thảm thiết của miêu yêu.
Ông ta viết: [Ta sai rồi!]
[Hối hận đã muộn, hận không thể trả mạng cho miêu yêu!]
Sau đó, Thường Vô Kỵ thật sự ch.ế.c.
Xuân Phi đến Bạch Ngọc Kinh, thu thập t.h.i t.h.ể cho ông ta, cũng lấy về những lá thư.
Thư từ hai bên, biên soạn lại với nhau, thành quyển "Thư tịch Xuân Phi" này.
Ngoài ra.
Trong thư từ qua lại, hai người thường nhắc đến một yêu quái tên "Ảnh", lời lẽ không thiếu e dè và sợ hãi.
Con yêu quái Ảnh Điếu này tiếng xấu vang xa, dường như đã làm nhiều chuyện ác.
Cuối cùng, Xuân Phi nói với Thường Vô Kỵ:
[Ảnh Điếu, đó cũng là kẻ thù không đội trời chung của ta.]
[Cuối cùng sẽ ch.ế.c dưới tay ta.]
Đọc đến đây, hệ thống đột nhiên ban bố nhiệm vụ.
[Chúc mừng người chơi kích hoạt nhiệm vụ vòng hai!]
[Ảnh Điếu là đại yêu cấp tám đáng sợ, cô ta đầy hận thù với loài người!]
Hệ thống ngừng một chút, nói với vẻ không có ý tốt:
[Mùa xuân ấm áp, chính là thời điểm tốt để yêu quái thu thập người!]
[Người chơi Lý Khả Ái, cô là mục tiêu của "Ảnh Điếu".]
[Cô có muốn bị cô ta thu thập, sống dưới sự khống chế của cô ta không?]
[Tìm ra điểm yếu của cô ta, là chìa khóa để cô chống cự!]
Hừm hừm...
Mùa đông, là người chơi thu thập yêu quái.
Mùa xuân, là yêu quái thu thập người chơi?
Đây đều là mấy nhiệm vụ quái gở gì vậy!
[Đinh——]
Hệ thống thông báo: [Chúc mừng tất cả người chơi còn sống bước vào mùa xuân!
[Tính đến hiện tại, người chơi tử vong 30 người, người chơi sống sót 10 người.]
Không có thay đổi so với lần thông báo trước, vẫn chỉ còn 10 người chơi sống sót.
Trong đầu tôi vẫn đầy nghi vấn: Khi hệ thống thông báo, 10 người bị báo thiếu đã đi đâu?
Thật khiến người ta bất an.
Trong bất an, tôi lại ăn thêm ba con cá.
12.
"Vậy nên, muốn biết điểm yếu của Ảnh Điếu, phải lấy được 《Huyền Quái Phổ》 trước?"
Tôi cúi người hỏi.
Bạch Trảo nhảy tưng tưng, lắp bắp nói: "Đúng vậy!
"《Huyền Quái Phổ》 ghi chép gần như tất cả yêu vật từng xuất hiện trên đời.”
"Yêu vật chia từ cấp một đến cấp chín.”
"Cấp bậc càng cao, năng lực càng mạnh.”
"Cửu giai diêu vương, là tồn tại chấn nhiếp một phương, vạn yêu thần phục.”
"Cao hơn nữa là [Truyền thuyết], Thiên Long, Phượng Hoàng, Cửu Vĩ Hồ, ba vị thuộc truyền thuyết, sánh ngang thần minh!”
"Quyển sách 《Huyền Quái Phổ》 này, ghi chép yêu ma quỷ quái và tiên linh hiển thánh ngoài ba vị kia."
Tôi không khỏi khen ngợi:
"Cảm ơn cậu, cậu thật là uyên bác!"
Bạch Trảo hừ hừ nói:
"Tôi giúp cô không có nghĩa là tôi thích cô.
"Chỉ là sự đáp trả vì cô tặng tôi lông phượng hoàng mà thôi!"
Ảnh Điếu là đại yêu cấp tám.
Trong đồ đệ của tôi có đại lão cấp truyền thuyết (Phượng Hoàng và Cửu Vĩ), đánh nhau thì không sợ. Chỉ sợ cô ta có một số kỹ năng đặc biệt, gây ra mấy trò quái dị. Vẫn nên biết người biết ta mới tốt!
Dưới sự chỉ điểm của Bạch Trảo, tôi chuẩn bị cưỡi hạc bay đến Bạch Ngọc Kinh.
《Huyền Quái Phổ》 đang trong tay một yêu quái tên A Đăng ở kinh thành.
Bùm!
Chưa kịp lên đường, từ rừng tùng xa truyền đến tiếng nổ chấn động trời đất.
Kẻ nào dám!
Dám gây chuyện trên địa bàn của tôi?!
Khi tôi chạy đến, một thiếu niên mỹ nam dị nhãn đang nằm trong vũng m/á/u, tám con quái vật vây quanh cậu ta!
Là Cửu Mệnh Miêu!
Tuy tôi chưa từng thấy cậu ta hóa hình, nhưng đôi mắt dị sắc vàng xanh kia quá đặc biệt.
Nhìn lại tám con quái vật này, hình người, cực gầy, cao vô cùng! Giống như tre tinh hóa thành vậy, ước chừng cao mười mét!
Đầu trọc lóc, cánh tay như lưỡi hái, không có con ngươi, chỉ còn lòng trắng.
Từ miệng hé mở, tràn ra khí đen.
Toàn thân toát ra sự quái dị khó tả, như bị người ta đánh nát thành một đống thịt vụn, rồi nặn lại thành con rối.
Nhưng lại quá cao! Làm ra một con, không biết phải tốn bao nhiêu mạng người...
Ngay cả tôi là người từng trải, nhìn cũng thấy tóc gáy dựng đứng.
[A a a a! Tạm biệt các bạn, nhìn thêm một giây nữa tối nay chắc phải gặp ác mộng!]
[Cáo từ!]
[Cáo từ!!!]
Chớp mắt một cái, số người trong phòng livestream giảm mạnh, gần như trống rỗng!
Ngoài lúc tôi hát, phòng livestream chưa bao giờ ảm đạm đến thế.
Nhưng tôi hiểu họ, những con quái vật này, chính là toát ra sự quái dị khó tả.
Tôi che chở trước mặt Cửu Mệnh Miêu: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Thiếu niên mắt đầy kinh ngạc: "Cô..."
Tôi mỉm cười: "Không cần khách sáo, tôi chỉ tình cờ muốn đánh nhau thôi."
"Tâm Nguyệt Hồ ——"
Tôi giơ tay kết ấn.
Trong chốc lát, núi non sụp đổ, mây gió biến sắc.
Nghe tiếng triệu hồi của tôi, từ vòng xoáy khổng lồ cuộn trào, lao ra một con cửu vĩ bạch hồ cao như núi ngọc!
Giữa trán nó có một chùm lông đỏ, chín cái đuôi dài như Hỗn Thiên Lăng khuấy động trời đất.
Cửu Vĩ chắn trước mặt tôi, kiêu ngạo nói: "Không ngờ lại trở về nơi này, thật là thú vị~"
Đúng vậy.
Tên này chính là do tôi thu phục ở Bạch Ngọc Kinh.
Không ngờ chúng tôi lại trở về không gian rực rỡ này, nơi tiên quái đông đúc, người yêu cùng tồn tại.
Giao yêu quái cho Cửu Vĩ đối phó, tôi dìu Lý Hạnh chạy trốn - cậu ta sắp không chịu nổi rồi! Cần cấp cứu gấp!
Nhưng vừa chạy ra không xa, lại xuất hiện thêm hai con quái vật gầy cao giống như lúc nãy, từng con đều có thực lực không thể coi thường!
"Xem ra vẫn phải đánh nhau rồi."
Tôi thở dài.
Lúc này——
"Cần giúp không?"
Trên cây vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Thiếu nữ da đen, vẻ mặt vô cảm, tay cầm một chiếc đèn hoa sen, rõ ràng không phải người.
Tôi cảm kích nói: "Cảm ơn."
Quái vật rất khó chơi, đánh khoảng một khắc mới xong.
Quái vật ch.ế.c đi hóa thành hai bộ xương trắng.
Quay đầu lại, thiếu nữ cầm đèn đã biến mất như làn khói nhẹ.
"Cảm ơn cô, xin hỏi tôn tính đại danh?"
"Môn Tiên Cảnh."
Là yêu quái.
Lại có tên của con người.