13.
Một lần nữa.
Tôi đưa Cửu Mệnh Miêu về Tiên Cư.
Một lần nữa!
Tôi dùng "Hộ Tâm Đan" để giữ mạng sống cho cậu ta, dùng "Càn Khôn Vạn Vật Sinh" để chữa thương cho cậu ta.
Tôi vừa thi triển thuật pháp, vừa cảm khái:
"Khó trách người ta nói, lịch sử luôn trùng lặp với người tương tự."
Bạch Trảo cũng rất có kiến giải:
"Cửu Mệnh Miêu tuy mất đi tám cái mạng, nhưng cái mạng cuối cùng này lại đặc biệt sống dai."
Trời sáng.
Mèo Maine Coon nằm ở trung tâm trận pháp, dần dần tỉnh lại.
Thật tốt, cậu ta sống rồi!
Nhưng mà~
Tên này sẽ không thể hóa thành hình người trong một thời gian dài.
Năng lực của tôi có hạn, học thuật chữa trị thuần túy là đuổi vịt lên giàn, triệu hồi Cửu Vĩ lại tiêu hao một lượng lớn khí lực.
Nếu không phải Lý Hạnh có ý chí sinh tồn mạnh mẽ, tôi thật sự chưa chắc đã có thể đưa cậu ta từ cửa âm trở về!
"Cảm ơn cô."
Lần đầu tiên, cậu ta không gọi tôi là con người đê tiện, xảo trá, mà lại cảm ơn tôi.
Tôi mỉm cười cúi nhìn cậu ta, không nhịn được mà kẹp giọng:
"Có muốn ăn cá con mới ra lò không nè?"
Đêm đó, tôi vừa ôm Tiểu Tùng chui vào chăn. Lý Hạnh liền nhìn chằm chằm chúng tôi, kêu một tiếng meo.
Cậu ta căng thẳng ngẩng đầu lên:
"A..."
"Xin hỏi..."
"Xin hỏi..."
Nói liên tiếp ba câu xin hỏi, cũng không có can đảm nói ra những lời tiếp theo.
Tôi ngạc nhiên ngồi dậy, xoa xoa cái đầu lông xù của cậu ta, dịu dàng nói: "Sao vậy, bé con?"
Tiểu miêu ngượng ngùng kêu meo một tiếng, quay mặt đi.
"Xin hỏi, tôi có thể..."
Chưa nói hết câu, cậu ta đưa hai chân trước ôm lấy đầu, sụp đổ nói: "Không... không có gì!"
A!!
Là đang ngượng sao?!
Tôi xốc cậu ta lên, ôm vào lòng.
Cậu ta căng thẳng suýt nữa là xù lông, nhưng rất nhanh cơ thể cứng đờ thả lỏng xuống, ngoan ngoãn cọ cọ đầu trong lòng tôi.
Không ngờ tôi lại có cuộc sống hạnh phúc trái ôm phải ôm trong phó bản!
14.
Cuộc sống hạnh phúc chỉ kéo dài một đêm.
Ngày hôm sau, tôi cưỡi hạc đến Bạch Ngọc Kinh.
Nơi đó tôi rất quen!
Kể cả Cửu Vĩ, mấy đồ đệ của tôi đều được thu phục ở đó.
Ô Y hẻm.
Mùa xuân tươi đẹp, hoa đào bay tán loạn.
Tôi đến trước một cánh cửa son, mặt sơn lốm đốm, câu đối xuân cũ kỹ.
"Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau."
Trên cây đào rực rỡ chùm hoa nhô ra một người.
Yêu tăng mày mắt ẩn cười, đuôi mắt đỏ au dưới nắng xuân diễm lệ mê hoặc.
Hắn lướt nhẹ xuống đất như đám mây trôi, thuận tay hái cánh hoa trên đầu tôi: "Tôi đến không sao chứ?"
"Thần Ẩn!" Tôi rất vui mừng, "Cậu cũng ở phó bản này sao?"
Thần Ẩn là người chơi, cũng là bạn của tôi.
Cậu ta xếp hạng thứ hai bảng Châu Á. Vì không mở livestream, nên rất thần bí trong giới người chơi.
Hóa ra.
Sau khi đăng nhập, cậu ta vẫn luôn ở Bạch Ngọc Kinh, dễ dàng vượt qua "Lãnh Đông", đến nơi này cũng là vì 《Huyền Quái Phổ》.
Yêu quái mà cậu ta phải thu thập, lại cũng là Ảnh Điếu!
Bình luận cười:
[Ha ha ha ha, nghiêm túc đấy à? Ngoài Ái Thần hạng bảy, đối tượng sưu tập thẻ của Ảnh Điếu còn có cả Thần Ẩn đại nhân hạng nhì?]
[Phải nói là, con Ảnh Điếu quái này thật xui xẻo.]
[Ảnh Điếu (ngơ ngác): Hả? Nhiệm vụ quái quỷ này, kiếp này chắc xong đời rồi!]
Không đợi chúng tôi gõ cửa.
Cửa tự mở ra với một tiếng cót két.
"Nếu hai vị đến vì 《Huyền Quái Phổ》, thì xin hãy giúp hạ nhân một việc."
Sau cửa đứng một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.
Cậu ta mặc áo vàng nhạt, giọng nói trong trẻo.
Mắt trái là một ngọn lửa đèn vàng rực, sáng ngời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vuot-pho-ban-kiem-tien-phan-22-xuan-phi-tien-cu/chuong-4.html.]
Mắt phải bị một cánh hoa đào che lấp.
Không có chân, chỉ có một làn khói.
Là yêu quái à.
Tôi hỏi: "Giúp việc gì?"
A Đăng cúi người hành lễ, "Xin hãy vẽ giúp tôi một bức tranh."
Thần Ẩn nhướn mày: "Chỉ có yêu cầu này thôi sao?"
"Ừm," Cậu ta gật đầu, "Đồng ý với tôi, 《Huyền Quái Phổ》 sẽ là của các người."
15.
Chúng tôi được mời vào trong.
Căn phòng cổ kính tao nhã, từ phòng trong mơ hồ truyền ra tiếng ho của bà lão.
Trên bàn, bút mực nghiên màu đầy đủ, chỉ thiếu mỗi giấy.
A Đăng trân trọng bưng ra một bức tranh cũ: "Đây là tranh vẽ sáu mươi năm trước."
—— Thiếu niên trong tranh chính là bản thân cậu ta, một đôi mắt sáng, lấp lánh sinh quang.
Thần Ẩn cầm bút: "Vẽ gì?"
Thiếu niên hơi trầm ngâm, mặt ửng hồng, "Vẽ cô ấy."
Sáu mươi năm trước, A Đăng lần đầu gặp Vương Uẩn.
Thiếu nữ Vương Uẩn ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên cây đào, nụ cười như hoa: "Mắt cậu đẹp quá."
"Cô có thể nhìn thấy tôi?" A Đăng rất ngạc nhiên.
Rất ít người có thể nhìn thấy yêu quái.
Ngoại trừ thuật sĩ.
Nhưng thuật sĩ thích nhất là đuổi theo sau lưng bọn họ truy sát, không thể làm bạn được.
Nhưng cô ấy——
Không chỉ có thể nhìn thấy cậu, còn khen mắt cậu đẹp.
Thiếu nữ cầm bút vẽ lên.
"Tôi có thể vẽ cậu không?"
"Ừm." Thiếu niên ngượng ngùng gật đầu.
Nửa năm sau, nhà họ Vương chuyển đi, rời khỏi Ô Y hẻm.
A Đăng ôm bức tranh, cô đơn ngồi trên cây đào, không còn người nào nói chuyện với cậu nữa.
Hoa đào nở rụng mấy lần, không biết đã trải qua bao nhiêu năm.
Vương Uẩn bệnh nặng, chồng ly hôn, đuổi cô về Ô Y hẻm.
Có lẽ nơi này là phong thủy bảo địa.
Người phụ nữ vốn thoi thóp, lại kỳ tích sống sót.
Tuy nhiên, sau khi bị thế tục hun đúc, cô không còn nhìn thấy yêu quái nữa.
Cô đã sớm quên mất sự tồn tại của cậu.
A Đăng âm thầm ở bên cô.
Trong phương trời đất này, một người một yêu trải qua ba mươi năm bình lặng dịu dàng.
Người ch.ế.c như đèn tắt.
Vương Uẩn bảy mươi lăm tuổi bệnh nguy kịch, sắp đến lúc chung thân.
A Đăng trân trọng nhìn cuộn tranh ố vàng trên bàn.
Cầu xin Thần Ẩn, vẽ ra dáng vẻ thiếu nữ lúc họ mới gặp nhau.
Tôi muốn nói lại thôi, không biết an ủi thế nào.
Nào ngờ.
A Đăng mày mắt ôn nhuận: "Cô ấy sẽ không ch.ế.c đâu."
16.
Tôi ngồi bên cạnh, "Huyền Quái Phổ" lơ lửng giữa không trung, ánh sáng vàng như tấm lụa mỏng, trang giấy lật nhanh.
Tuy không tìm thấy Ảnh Điếu, nhưng lại tìm thấy mục về A Đăng trước.
[Đèn Tục Mệnh]
[Đặc điểm: Mắt như ánh đèn vàng rực]
[Yêu lực: Chữa bệnh cho người, kéo dài mạng sống.]
Tôi lập tức quay đầu, nhìn về phía Thần Ẩn đang vẽ tranh và A Đăng đang nghiền mực.
Hóa ra ba mươi năm trước, Vương Uẩn sắp ch.ế.c, được A Đăng hiến mắt trái cứu sống!
Vừa rồi, anh ấy nói cô ấy sẽ không ch.ế.c.
......
Bình luận cũng đã tỉnh ngộ.
[Chỉ vì một câu khen ngợi khi gặp gỡ lần đầu, mà phải hiến dâng đôi mắt của mình sao?]
[Chỉ vì bức chân dung lúc gặp gỡ lần đầu, mà phải hiến dâng đôi mắt của mình sao?]
[Cảm kích trước sự ấm áp của chàng, ta xin dâng tặng đôi ngọc sáng.]
A Đăng.
Vương Uẩn tuổi đã cao, dù được anh cứu qua kiếp nạn này, cũng không còn sống được bao lâu nữa.
Còn anh là yêu quái, vẫn còn cuộc đời dài phía trước.
Mất đi đôi mắt, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.
Chẳng lẽ trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, anh phải sống trong bóng tối vô tận sao?
Nhưng anh chỉ cười:
"Là do lòng tham của tôi thôi."