VÔ TÂM BÁI QUAN ÂM
CHƯƠNG 9
Hắn hỏi, “Ngu Triều, tại sao nàng không thể đối xử với trẫm như lần đầu gặp mặt?”
“Chỉ cần nàng ngoan ngoãn như vậy, trẫm nguyện ý cho nàng tất cả.”
Ta nhắm mắt không chịu nói chuyện.
Bên tai vang lên tiếng lải nhải của Chiêu Kỳ.
“Nàng sẽ không biết, ba ngày đó đối với trẫm có ý nghĩa như thế nào.”
“Cuộc đời của trẫm quá khổ sở, ta tuy mang danh hoàng tử, nhưng từ nhỏ trong cung lại không bằng cả những cung nhân thấp hèn nhất, trẫm có thể có được ngày hôm nay, đều là do chính mình cắn răng từng bước đi lên.”
“Lúc đó trốn đến Đông Lê, trẫm tưởng rằng mình đã tận số, nhưng lại được nàng nhặt về chùa.”
“Nàng sắc thuốc cho trẫm, chữa thương cho trẫm. Lúc đó ta đã thầm thề trong lòng, một ngày nào đó, trẫm nhất định phải có được nàng, nhất định.”
Hắn chậm rãi nắm lấy cổ tay ta, “Trẫm trùng sinh trở về ngày mình được sinh ra, mang theo ký ức của kiếp trước, sống sót trong hậu cung tăm tối đó, lần lượt trải qua tất cả những cơn ác mộng kiếp trước.”
“Nàng có biết không? Ba năm trước, trẫm đã có cơ hội soán ngôi, nhưng trẫm đã nhịn.”
“Trẫm nhẫn nhịn cho đến ngày bị truy sát, sau đó ngã xuống trước cổng chùa, chờ nàng cứu trẫm.”
“Trẫm đã vượt qua tất cả, chỉ là muốn chờ nàng cứu trẫm thêm một lần nữa.”
Bên tai, giọng nói của Chiêu Kỳ nghẹn ngào.
Ta mở mắt ra, lẳng lặng, không chút biểu cảm nhìn hắn.
“Vậy ngươi có biết không?”
“Nếu sớm biết mình đã cứu một con ác quỷ, ta nhất định sẽ để cho ngươi c.h.ế.t trong cơn mưa ngày hôm đó.”
“Bốp!”
Hắn gắng gượng ngồi dậy nhìn ta.
Đôi mắt đỏ ngầu, hắn hỏi.
“Nàng mong trẫm c.h.ế.t đến vậy sao?”
“Đương nhiên.”
Hắn gượng ép bóp cổ ta, trong mắt đầy tơ máu, “Vậy trẫm không bằng tác thành cho nàng, chúng ta cùng nhau tuẫn tình ở đây đi.”
Lực đạo trên cổ không mạnh, căn bản không thể bóp c.h.ế.t người.
Có giọt nước ấm nóng rơi trên mặt ta.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của Chiêu Kỳ, khàn đến mức không nhận ra.
“Nếu trẫm chết, nàng có rơi một giọt nước mắt vì trẫm không, dù chỉ một giọt?”
“Sẽ không.”
“Ta chỉ hy vọng ngươi đừng c.h.ế.t quá dễ dàng, tốt nhất là thảm hơn ta kiếp trước, t.h.i t.h.ể bị treo trên tường thành phơi mười ngày, sau đó bị chó hoang tranh ăn.”
“Chiêu Kỳ, kết cục như vậy ta còn thấy chưa đủ thảm.”
Lực đạo trên cổ buông lỏng.
Chiêu Kỳ ngã xuống bên cạnh ta, không còn động tĩnh.
21