VÔ TÂM BÁI QUAN ÂM
CHƯƠNG 10
Ông ta nắm chặt cổ áo Chiêu Kỳ, “Ngươi cái đồ điên này, năm đó tiên hoàng không nên mềm lòng, đáng lẽ phải để ngươi c.h.ế.t trong hậu cung!”
Một lúc sau.
Chiêu Kỳ đột nhiên ngửa đầu cười lớn.
Tiếng cười vang vọng trong đại điện, rất lâu không dứt.
“Ta cũng muốn hỏi, ông ta đã không quan tâm đến ta, sao không g.i.ế.c ta sớm đi?”
“Ông ta đã ghét ta, vậy sao còn để ta sinh ra?”
Chiêu Kỳ cười lớn, vẻ mặt càng thêm điên cuồng.
“Thua thì thua, có gì to tát? Dù sao không có thuốc giải, trẫm cũng không sống được bao lâu nữa.”
Hắn liếc nhìn ta, “Dù sao, không có thuốc giải, Ngu Triều sẽ c.h.ế.t cùng trẫm.”
“Cũng coi như là tuẫn tình.”
22
Mãi đến lúc này, Huyền Dặc mới bước lên.
Quốc sư lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ màu trắng, đưa cho hắn.
Huyền Dặc mở nắp bình, đổ ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ, đút cho ta ăn.
“Thuốc giải của Hồi Sát Tán, từ đầu đến cuối đều ở trong tay chúng ta.”
Hồi Sát Tán là do ta lấy từ chỗ lão trụ trì.
Thuốc giải cũng vậy.
Lão trụ trì trước khi xuất gia vốn học y, giỏi nhất là giải độc, chuyện này rất ít người biết.
Nuốt viên thuốc xuống, ta ngẩng đầu nhìn Chiêu Kỳ.
Thế nhưng, không có sự tức giận và tuyệt vọng như ta tưởng tượng, hắn lẳng lặng nhìn ta uống thuốc giải, ngược lại còn cười.
“Tốt.”
Hắn cười, “Chỉ mình trẫm c.h.ế.t cũng tốt.”
“Ít nhất hoàng hậu sẽ thay trẫm sống tiếp.”
“Hoàng hậu?”
Ta lạnh lùng nhìn hắn, “Trên điện này chỉ có trưởng công chúa Đông Lê, làm gì có hoàng hậu nào?”
Chiêu Kỳ nhếch môi, “Bất luận sống chết, nàng đều đã là người của trẫm.”
“Ngu Triều, nàng không thể chối bỏ.”
Lời vừa dứt, Bát Vương Gia vẫn luôn im lặng bên cạnh đột nhiên cười nói, “Người của ngươi?”
“Hoàng huynh, ngươi thân là thái giám, làm sao biến nàng thành người của ngươi?”
Lời vừa nói ra, cả điện đều kinh ngạc.
Ngay cả ta cũng không nhịn được mà nhìn Chiêu Kỳ thêm một cái.
Hắn là… thái giám sao?
Hắn đúng là chưa từng thực sự muốn ta.
Trước đây ta chỉ cho rằng lấy cái c.h.ế.t ra uy h.i.ế.p có tác dụng, nhưng nghĩ lại, hắn có thể tự tay g.i.ế.c ta, sao có thể thật sự bị ta hù dọa?
Hắn chỉ lột quần áo của ta, nhưng chưa từng cởi quần áo của chính mình.
Chẳng lẽ hắn thật sự…
Mà Chiêu Kỳ, người có thể thản nhiên chấp nhận thất bại, lại để lộ cảm xúc vào lúc này.
Hắn trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi nói bậy!”
“Trẫm là thiên tử của Đại Tề, sao có thể là thái giám?”
Hắn gào thét, cảm xúc quá mức kích động.
Ngược lại khiến người ta không thể không tin.
Bát Vương Gia bước lên, lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi thật sự cho rằng chuyện đó không ai biết? Năm ngươi năm tuổi, Cao Thái Phi đã lén đưa ngươi đi…”
“Câm miệng!”
Chiêu Kỳ nhìn chằm chằm hắn, “Câm miệng cho trẫm!”
Hắn run rẩy, dường như rơi vào một đoạn hồi ức đau đớn tột cùng không thể thoát ra.