VÔ TÂM BÁI QUAN ÂM

CHƯƠNG 1

Sau khi bị dâng cho Thái tử điên loạn của nước địch, ta quyến rũ, khiến vị Phật tử thanh lãnh kia phá giới, kết thai trong tối.

Cuối cùng bị Thái tử điên cuồng đ.â.m xuyên tim, một xác hai mạng.

Trùng sinh trở lại, ta về năm mười tám tuổi.

Nhưng lại bất ngờ nhìn thấy bức chân dung của mình, được vị Phật tử kia giấu trong kinh thư.

Chữ viết của hắn hỗn loạn không chịu nổi: "Từ nay chẳng còn lòng dạ nào mà bái Quan Âm nữa."

1

Vài trang giấy vẽ bị xé nát trên mặt đất, rải rác ghép thành khuôn mặt của một nam tử.

Người trong tranh, giữa mày điểm chu sa.

Khoác áo cà sa, tay lần tràng hạt.

"Bản cung hận không thể đem mạng cho ngươi," nam tử dí kiếm vào n.g.ự.c ta, "ngươi thế mà lại dám mang tạp chủng của tên hòa thượng kia."

Hắn đỏ ngầu hai mắt, khàn giọng gầm lên: "Sao ngươi dám———"

Trường kiếm xuyên qua thân thể.

Đau quá…

Ta ngã nhào xuống đất, thân thể vốn đã tàn tạ nay lại càng như ngọn nến trước gió.

Chiêu Kỳ hoảng loạn.

Hắn đưa tay muốn bịt miệng vết thương của ta, nhưng tay run rẩy dữ dội, không cách nào cầm máu.

Thái tử nổi danh bệnh hoạn, giờ phút này lại rơi lệ, "Ngu Triều, nàng sẽ c.h.ế.t sao?"

"Bản cung không g.i.ế.c nàng nữa, bản cung cho nàng sinh con của hắn, được không?"

Hắn lúc thì thấp giọng cầu xin ta.

Lúc lại đưa tay bóp cổ ta, mắng ta đê tiện.

Ngón tay chạm vào một bức tranh cuộn tròn còn sót lại, ta liều mạng nắm chặt trong lòng bàn tay.

Trên tranh là đôi mắt của hòa thượng Huyền Dặc.

Lực đạo trên cổ càng mạnh.

Ta dường như lại nghe thấy tiếng tụng kinh.

……

Ta là Trưởng công chúa tôn quý nhất của Đông Lê, lại yêu một vị hòa thượng.

Ta yêu mà không có được.

Trong lòng hắn chỉ có Phật của hắn mà thôi.

Năm năm dây dưa, sau khi mất nước, ta bị dâng cho Thái tử điên loạn Chiêu Kỳ của nước địch, ngày ngày chịu hắn giày vò.

Cho đến cuối cùng một xác hai mạng.

2

Mở mắt ra lần nữa, ta trở về năm mười tám tuổi.

Một ngày mùa đông, Huyền Dặc nhảy xuống dòng sông đóng băng, vớt ta đang rơi xuống nước lên.

Ta lảo đảo đứng dậy, "Đa tạ tiểu sư phụ."

Ta tránh ánh mắt của hắn, từng chữ xa cách.

Chuyện cũ vẫn còn rõ mồn một trước mắt——

Kiếp trước, ta vì một lần ngoài ý muốn mà mang thai con của Huyền Dặc, hắn cũng vì vậy mà ngã khỏi thần đàn.

Nay sống lại một đời, ta không thể lại hủy hoại hắn.

Ta muốn rời đi, nhưng váy áo ướt đẫm lại nặng nề không bước nổi, chân vấp một cái, ngã thẳng vào lòng Huyền Dặc.

Hắn luống cuống đỡ ta.

Lòng bàn tay đặt trên eo, lại như bị bỏng mà buông ra.

"Công chúa vì sao tránh ta?"

Huyền Dặc vốn ít lời, giờ phút này lại hỏi đi hỏi lại, "Hôm qua không phải còn ép ta hoàn tục sao?"

Ta quay lưng về phía hắn, cắn chặt môi, "Trước kia tuổi nhỏ vô tri, quấy rầy sự thanh tu của tiểu sư phụ."

"Thực xin lỗi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận