VÔ TÂM BÁI QUAN ÂM
CHƯƠNG 5
Sống lại một đời, ta vốn muốn buông tay để chàng đi con đường chàng nên đi.
Nhưng ngược lại, ta lại liên lụy đến chàng.
Huyền Dặc cởi y phục trên người ta.
Động tác của chàng cứng nhắc, chỉ nắm lấy một góc áo.
Thực ra ta còn mặc tiết y, nhưng chàng vẫn quay đầu đi, không chịu nhìn thêm.
Chàng khoác phượng bào lên người ta.
Phía sau vang lên tiếng cười của Chiêu Kỳ, "Hoàng hậu, Trẫm có phải là phu quân hào phóng nhất thế gian không? Đặc biệt tìm người trong lòng nàng đến mặc giá y cho nàng."
"Hoàng hậu có vui không?"
Ta nhắm mắt lại.
Không dám nhìn vào mắt Huyền Dặc nữa.
Chàng từng chút một mặc phượng bào cho ta, lúc thắt eo, tay y luồn qua người ta, tư thế giống như đang ôm.
Ta cảm nhận được hơi thở của chàng.
Khí tức quen thuộc, ấm áp.
Giây tiếp theo, Huyền Dặc đột nhiên bị kéo ra.
Người muốn chơi trò chơi hoang đường này là Chiêu Kỳ, người chơi không nổi cũng là hắn.
Tay áo phất qua người ta, Chiêu Kỳ lạnh mặt, "Cút!"
"Cút hết cho Trẫm!"
Ta mỉa mai nhìn hắn, "Quân chủ Tề Quốc, quả nhiên hào phóng."
Chiêu Kỳ khom người, từ từ thắt lại đai lưng cho ta.
"Nàng là của Trẫm."
"Ngu Triều, nàng chỉ có thể là của Trẫm."
14.
Ta trở thành Hoàng hậu của Tề Quốc.
Để ngăn ta bỏ trốn trước mặt mọi người, Chiêu Kỳ buộc chỉ bạc vào tay chân ta.
Nói là Hoàng hậu, chi bằng nói ta là con rối, cứng đờ đi theo Chiêu Kỳ hoàn thành nghi lễ.
Đêm đến.
Chiêu Kỳ uống rượu, bước chân loạng choạng khi xông vào phòng.
Hắn dựa vào mép giường nhìn ta hồi lâu, sau đó bắt đầu cởi y phục.
Cởi bỏ long bào, hắn bước về phía ta.
"Ngu Triều..."
Hắn cúi người ôm lấy ta, "Đây là lần thứ hai nàng gả cho Trẫm."
Ta không cảm xúc nhìn hắn.
"Thật xui xẻo."
Chiêu Kỳ cũng không giận, cười cởi đai lưng của ta, "Trẫm là người c.h.ế.t rồi, xui xẻo cũng là chuyện thường..."
Cắt đứt lời hắn, là chiếc kéo ta giấu trong tay áo.
Máu tươi nhỏ giọt.
Chỉ tiếc, chỉ làm bị thương lòng bàn tay.
Giây phút chiếc kéo đ.â.m xuống, bị hắn nắm chặt.
Lòng bàn tay bị đ.â.m xuyên, hắn chỉ liếc nhìn, sau đó rút ra.
"Hoàng hậu, tiếp tục?"
Hắn nhìn ta cười, ánh mắt âm u.
Hắn kéo mạnh chiếc phượng bào rườm rà trên người ta, bàn tay nhuốm m.á.u chạm vào mặt ta, Chiêu Kỳ cúi đầu muốn hôn ta, nhưng lại bị chiếc kéo trong tay ta đ.â.m mạnh.
Cổ tay bị hắn nắm chặt, không đ.â.m được vào tim hắn, chỉ có thể đ.â.m vào vai hắn.
Chiêu Kỳ nhướng mày, ấn ta vào lòng.
Chiếc kéo lại đ.â.m sâu thêm.