VÔ TÂM BÁI QUAN ÂM

CHƯƠNG 6

Chiêu Kỳ không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại dừng trên ngón tay ta đang nắm cổ tay hắn.

Cười.

"Được."

Chiêu Kỳ dường như tâm trạng rất tốt, từ từ rút tay về, đỡ ta đến trước gương, tự mình cầm lược ngọc chải tóc cho ta.

"Vậy Trẫm sẽ tha cho nàng ta."

Tiểu cung nữ giữ được mạng, liên tục dập đầu tạ ơn, dập đầu rất mạnh.

"Cút."

Chiêu Kỳ đuổi hết cung tì, chải tóc cho ta.

Chải rất xấu.

Hắn cúi người, nhìn ta và hắn phản chiếu trong gương, "Chỉ cần Hoàng hậu ngoan ngoãn, Trẫm có thể làm bất cứ điều gì cho nàng."

Ta không nói gì.

Gần đây có tin tức về thuốc giải của Hồi Sát Tán, Chiêu Kỳ luôn rất bận, ngồi một lúc rồi vội vã rời đi.

Ngày hôm sau.

Cung tì hầu hạ ta rửa mặt đã thay người, ta thuận miệng hỏi, "Cung nữ hôm qua đâu?"

Cung tì mới đến khẽ đáp, "Bẩm nương nương, nàng ấy hôm qua vì bước chân trái vào điện trước... bị Hoàng thượng đánh chết."

Ta ngây người.

Trước mắt lại hiện lên khuôn mặt tái nhợt của tiểu cung nữ.

Chiêu Kỳ vẫn không tha cho nàng ấy.

Trong lòng Chiêu Kỳ, mạng người luôn rẻ như cỏ rác.

16.

Trụ trì qua đời.

Lão trụ trì đã tám mươi tuổi, bị áp giải đến Tề Quốc lại bị ép làm việc nặng nhọc, đêm mưa hai ngày trước trượt chân ngã.

Không qua khỏi mấy ngày.

Ta nhận được tin chạy đến Tân Giả Khố, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc than.

Huyền Dặc quỳ ở phía trước, sống lưng thẳng tắp.

Chàng đỏ mắt, không nói một lời.

Dường như chỉ cần một giây tiếp theo sẽ trực tiếp vỡ vụn.

Huyền Dặc sau khi sinh không lâu đã bị cha mẹ ruột bỏ lại ở cổng chùa, được lão trụ trì nhặt về nuôi lớn, hai đời dưỡng dục, đối với chàng vừa là thầy vừa là cha.

"Huyền Dặc..."

Ta chậm rãi bước lên, muốn vỗ vai chàng, nhưng tay vừa giơ lên giữa không trung, đã thấy Tuệ Không bên cạnh đột nhiên quỳ xuống.

Cậu ta khóc nấc lên, lúc này quỳ trước mặt ta, cúi đầu thật thấp, "Tham kiến Hoàng hậu nương nương!"

Ta sững người.

Hoàng hậu nương nương...

Không ai biết, ta căm ghét danh xưng này đến nhường nào.

Tuệ Không tuổi còn nhỏ, nhiều năm chưa từng xuống núi, gần đây trong cung tận mắt chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, sớm đã sợ mất mật, lúc này quỳ trước mặt ta, vai run rẩy.

Có cậu ta dẫn đầu, các hòa thượng còn lại nhìn nhau, cũng cúi rạp người, quỳ lạy ta.

Bàn tay ta cứng đờ giữa không trung từ từ thu về.

Cho đến khi, Huyền Dặc cũng quay đầu nhìn ta.

Ta căng thẳng nhìn chàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận