Tựa Như Kinh Hồng Thoáng Qua
Chương 9
Ta bị Dung Tranh giam vào trong mật thất, ngoài nha hoàn mỗi ngày đến chăm sóc ta ra thì không gặp được ai khác.
Huyện chủ Đoan Hoa đến mấy lần, đều bị thị vệ ngăn ở ngoài cửa.
Tin tức nàng ta đắc tội với Tạ tiểu hầu gia rồi bị Thái tử ruồng bỏ lan truyền khắp kinh thành, ai ai cũng xem nàng ta như trò cười.
Những người trước đây vì ba người kia mà tôn sùng nàng ta, giờ lại càng thêm nhiệt tình khi xỉ vả.
Nàng ta tức giận vô cùng, nhưng ngay cả mặt Dung Tranh cũng không gặp được.
Chỉ có thể trút giận lên thị vệ, thậm chí đập phá hết đồ đạc ở gian ngoài.
Dung Tranh giờ đây đã không còn kiên nhẫn nuông chiều nàng ta nữa.
Ngày hôm sau, hắn liền phái nữ sư dạy dỗ đến phủ đệ của nàng ta, tuyên bố nếu huyện chủ Đoan Hoa không học cho tốt lễ nghi thì không cần phải ra khỏi cửa nữa.
Thế là, cả kinh thành đều biết Đoan Hoa đã mất đi sự sủng ái của Dung Tranh.
Bên ngoài lời đồn đại ồn ào, nàng ta cũng không dám ra khỏi cửa nữa.
Chỉ còn biết ở trong phủ, tiếp tục ra sức viết những bài thơ mới tự xưng là do mình sáng tác, đáng tiếc hiệu quả không tốt.
Không có Thái tử dẫn đầu tâng bốc, các tài tử trong dân gian cũng chẳng mấy hứng thú với tác phẩm mới của nàng ta, danh hiệu tài nữ cũng chẳng còn ai nhắc đến nữa.
Đêm khuya, Dung Tranh lại đến mật thất.
Hắn kể cho ta nghe những chuyện xảy ra ban ngày, giọng điệu như muốn khoe công: "Trước đây sao ta lại không nhận ra nhỉ, so với nàng ta, nàng mới là người hợp ý ta hơn. Tinh Hành, nàng có phải cũng hận nàng ta đã khiến nàng phải rời xa ta không?"
Hắn không đợi ta trả lời, từ phía sau ôm lấy ta, vùi đầu vào vai ta, muốn ta hát cho hắn nghe, còn muốn ta múa Liên Hoa Bộ cho hắn xem.
Hắn nói: "Tinh Hành, nàng có biết mình đẹp đến nhường nào không?"
Trong bóng tối, hắn không còn che giấu dục vọng chiếm hữu bệnh hoạn của mình nữa, mũi nhẹ nhàng cọ xát vào tóc ta, sau một tiếng thở dài si mê, hắn lẩm bẩm: "Lần đầu tiên gặp nàng, nàng nói nàng chỉ đi theo nam nhân mạnh nhất... Tinh Hành, nàng là của ta, chỉ có thể là của ta."
Ta không đáp lại hắn, chỉ là hương Mạn Đà La quanh người càng thêm nồng đậm.
Đây là bảo vật ta mang đến từ Bắc Mạc, vốn dĩ không màu không mùi, ngoại trừ người thi triển, chỉ có người nghiện nó mới có thể ngửi thấy.
Càng nghiện, mùi càng nồng.