Tựa Như Kinh Hồng Thoáng Qua
Chương 7
Tên tiểu tư kia bị người ta lôi đi, cuối cùng Tạ Thời, người đã bán cho ta một ân tình đi tới.
Hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, ta đã mỉm cười với hắn: "Lần sau gặp hỏa hoạn, đừng có ngốc nghếch đứng ngây ra đó nữa."
Vừa nói, ta đưa tay ra nhẹ nhàng chọc chọc vào n.g.ự.c hắn.
Đây là một động tác khinh bạc lại ái muội đến cực điểm, nhưng ta lại cười một cách thản nhiên.
Ta từ trước đến nay đều biết dung mạo của mình rất đẹp, đương nhiên hiểu rõ uy lực của nụ cười này.
Tạ Thời ngẩn người hồi lâu, trên mặt là vẻ kinh diễm mãi không tan.
Ta không để ý đến hắn nữa, trực tiếp bước qua người hắn, lại bị Tạ Thời gọi lại từ phía sau: "Tinh Hành cô nương!"
Ta quay đầu lại, hắn lại ấp úng không nói nên lời.
Vì vậy ta mỉm cười nói: "Ta bị Thái tử phạt đến chùa Tĩnh Ân quét tuyết, nếu ngài muốn báo đáp ta, vậy thì chiều tối đến giúp một tay đi."
Chuyện sau đó chính là nước chảy thành sông, Tạ Thời là cố ý đến gần ta, mà ta cũng đang cố ý lấy lòng hắn.
Vì vậy, chúng ta từ gặp mặt lúc quét tuyết mỗi ngày, đến sau đó hắn mời ta cùng hắn dùng bữa.
Thỉnh thoảng, chúng ta sẽ nhóm một lò lửa nhỏ trong viện, hâm nóng một bình rượu, cùng nhau trò chuyện thâu đêm trong gió tuyết.
Chúng ta chưa bao giờ nhắc đến Thanh Nghiên.
Nhưng Tạ Thời nghi ngờ mục đích ta đến đây, hắn hỏi ta, lúc xảy ra hỏa hoạn, tại sao ta lại phản ứng nhanh như vậy?
Cứ như thể... ta đã biết trước sẽ xảy ra chuyện chẳng lành vậy.
Ta không nhìn hắn, chỉ chuyên tâm khơi than trước mặt, thuận miệng bịa ra một câu chuyện về một cô nương từ nhỏ sinh ra trong gia đình nghèo khó, khi nhà cháy thì cha mẹ ôm tỷ tỷ và đệ đệ bỏ chạy, chỉ để lại một mình nàng bị bỏ rơi.
"Từ đó về sau, ta đối với những chuyện này liền đặc biệt nhạy cảm hơn một chút."
Ta nói: "Dù sao ta là người bị bỏ rơi, chưa bao giờ có ai đến cứu ta, ta chỉ có thể tự mình học cách cảnh giác hơn."
Giọng nói vừa dứt, ta nhìn thấy đôi mắt nâu của Tạ Thời đột nhiên run lên.
Ta biết, hắn đã nghe lọt tai.
Lúc ta nói những lời này càng lạnh lùng vô cảm, trong mắt hắn liền càng đáng thương.
Vì vậy ta liền nắm chắc điểm yếu này của hắn, tiến gần về phía hắn vài phần, ánh trăng chiếu xuống, dệt nên ánh sáng mờ ảo, ta nhìn hắn, giọng điệu buồn bã: "Còn nhớ không? Ta đã từng nói, ban đầu người ta để ý chính là ngài. Lúc ta ở bên cạnh tiểu thư đã từng gặp ngài."