Tựa Như Kinh Hồng Thoáng Qua
Chương 8
Ta có rất nhiều cơ hội có thể g.i.ế.c hắn, nhưng ta không muốn để hắn c.h.ế.t quá dễ dàng.
Tạ Thời bắt đầu trốn tránh ta, thỉnh thoảng gặp mặt, hắn cũng vội vàng né tránh ánh mắt ta, sợ ta nhìn ra vẻ chột dạ trên mặt hắn.
Về sau, hắn luôn không chịu gặp ta, trong kinh thành liền có kẻ bắt đầu đứng ngồi không yên.
Đoan Hoa huyện chủ đêm khuya tìm đến chùa Tĩnh Ân.
Đêm đó, ta nghe thấy tiếng Tạ Thời giận dữ quát: "Đây đã là nơi ẩn náu cuối cùng của nàng ấy rồi, bức tử Thanh Nghiên vẫn chưa đủ sao? Sao nàng lại độc ác như vậy!"
"Chát" một tiếng tát vang lên, Đoan Hoa huyện chủ hậm hực bỏ đi. Tạ Thời im lặng, trên mặt in hằn dấu tay đỏ ửng.
Hôm sau, tin tức Đoan Hoa huyện chủ đánh Tạ Tiểu hầu gia lan truyền khắp kinh thành.
Tạ Thời là bảo bối của Tạ gia, có bao giờ bị người ta đánh vào mặt đâu.
Tạ Thời không để ý đến Đoan Hoa nữa, Đoan Hoa cũng không chịu thua, nàng ta ngã vào lòng Mạnh Nguyên Thư, công khai qua lại với hắn, cố ý chọc tức Tạ Thời.
Tạ Thời thật sự tức giận, hắn không liên lạc với Đoan Hoa nữa, thậm chí đối với ta càng thêm áy náy, ân cần.
Những việc vặt của ta ở chùa Tĩnh Ân đều do người của hắn làm hết.
Chỉ là Tạ Thời vẫn cứ trốn tránh ta.
Thế nhưng hắn vẫn cứ tránh mặt ta.
Ta quyết định phải làm cho ra ngô ra khoai.
Vào một buổi sớm mai, ta chủ động chắn đường hắn.
"Nếu công tử không muốn gặp lại ta, cũng nên cho ta một lời nhắn mới phải, đằng này cứ lẳng lặng như vậy là sao?"
Ta nói, đôi mắt ửng đỏ, gương mặt vốn đã điểm trang kỹ càng, lúc này đây càng thêm trắng trong hơn cả sương tuyết phủ đầy sân.
Tạ Thời nhìn ta, nét mặt lộ vẻ không đành lòng, nhưng rốt cuộc hắn vẫn chọn cách im lặng.
Thấy vậy, ta lùi lại hai bước, cười buồn thảm với hắn: "Ban đầu ta nói chọn ngài, là vì ngài khác biệt. Sau khi tiểu thư qua đời, chỉ có mình ngài đến thăm viếng. Ta nhớ ngài, nhớ ngài có một tấm chân tình, ta cứ ngỡ ít nhất ngài cũng là người tốt."
Cái c.h.ế.t của Thanh Nghiên cứ thế lại bị ta khơi lên.
Tạ Thời vừa kinh ngạc vừa hổ thẹn, hình như hắn không ngờ ta lại nghĩ về hắn như vậy.
Ta không cho hắn cơ hội giải thích, lùi lại một bước rồi xoay người chạy ra ngoài sân.
Tạ Thời theo bản năng đuổi theo, động tĩnh lớn đến nỗi làm tuyết đọng trên cành rung lên.