Tựa Như Kinh Hồng Thoáng Qua
Chương 11
Lúc này đây, Dung Tranh như bị m.á.u tươi khơi dậy sự cuồng bạo, cả người đã mất đi lý trí.
Hắn dưới sự xúi giục của ta, đã động sát tâm.
Mạnh Nguyên Thù cố gắng gượng dậy với chút sức lực cuối cùng, dùng cánh tay còn lại với lấy thanh kiếm rơi bên cạnh.
Dung Tranh cũng giơ cao kiếm trong tay.
Bỗng nhiên, Đoan Hoa từ trong bóng tối lao ra.
Nàng ta ôm lấy Mạnh Nguyên Thù đã ngã gục trên đất, khóc lóc thảm thiết, mắng Dung Tranh đã phát điên.
Tiếng khóc của Đoan Hoa khiến Dung Tranh thoáng chốc tỉnh táo, nhưng rồi rất nhanh, mắt hắn lại đỏ ngầu.
"Điện hạ, nàng ta đã nhìn thấy." Ta đứng sau lưng Tạ Thời, khẽ nói.
Cuối cùng, nhận ra tình thế nguy hiểm, Đoan Hoa định bỏ chạy, nhưng kiếm quang lóe lên, một bên tai nàng ta đã bị c.h.é.m đứt.
Ngay khi Dung Tranh định vung kiếm lần nữa,
"Dừng tay!" Một tiếng quát lớn vang lên, Tam hoàng tử dẫn người xông vào.
Kế bên hắn, là Tạ Thời với vẻ mặt u ám không kém.
Ngày hôm ấy, Đông Cung quả thực rối ren như nồi cháo,
Mạnh Nguyên Thù vì Đoan Hoa mà ra mặt, Tam hoàng tử và Tạ Thời biết chuyện liền cố ý bày ra một cái bẫy,
Họ dẫn theo quần thần đến Đông Cung, cố tình để mọi người chứng kiến sự điên loạn của Dung Tranh.
Khi Đoan Hoa biết Tạ Thời lấy mạng sống của nàng ta ra làm trò đùa, nàng ta gào khóc om sòm.
Nàng ta định lao vào đánh Tạ Thời, nhưng lại bị người của Tạ phủ đè xuống đất, đánh cho một trận nhừ tử.
Nàng ta mất đi một bên tai, chỗ dựa duy nhất là Mạnh Nguyên Thù cũng trở thành phế nhân,
Đoan Hoa hận ta thấu xương, nhưng khi mọi người chú ý đến ta, thì ta đã được người của phủ Thượng thư đưa đi.
Đêm đó, ta với thân phận vũ nữ xuất hiện trong đại điện, dâng lên Hoàng thượng một điệu múa.
Lão hoàng đế kéo ta lại gần, ngón tay lướt nhẹ trên cằm ta: "Nghe nói chính ngươi là kẻ khiến con trai ta và tiểu tử Mạnh gia c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau?"
Ta tựa đầu vào lòng bàn tay ông ta, mỉm cười đáp: "Thiếp nào biết chuyện đó, thiếp chỉ biết, cả đời này nhất định phải đi theo bậc nam nhi mạnh mẽ nhất thiên hạ."
Hoàng đế cười lớn, ôm ta vào lòng.
Những kẻ quyền cao chức trọng trên thế gian này thường mắc một chứng bệnh chung, đó là càng đối mặt với những thứ nguy hiểm và xinh đẹp, chúng càng tự phụ cho rằng mình có thể nắm giữ được nó.
Đợi đến khi Dung Tranh gặp lại ta, hắn đã ở bên bờ vực bị phế truất,
Mạnh Nguyên Thù bị phế, Hoàng hậu quay lưng với hắn, Tạ Thời mất đi chỗ dựa cũng chẳng khác gì bị giam lỏng, Tam hoàng tử vẫn luôn ẩn mình chờ đợi thời cơ để giáng cho hắn một đòn chí mạng.