Tựa Như Kinh Hồng Thoáng Qua

Chương 1

Ta được Thanh Nghiên nhặt về Vân triều.

Lúc đó, ta vừa thoát khỏi sự kiểm soát của mẫu hậu, cả người như một bóng ma lẩn khuất trong cát vàng, vô cùng buồn chán.

Còn xe ngựa của nhà Thanh Nghiên thì vừa bị bọn sa tặc cướp bóc sạch sẽ, rõ ràng nàng ấy cũng không thể lo cho bản thân, nhưng vẫn đưa ta, một người được coi là cùng cảnh ngộ đi cùng.

Ta sẽ mãi nhớ ngày hôm đó, nàng ấy quay lưng về phía ánh sáng mặt trời chói chang, đưa tay về phía ta.

Nàng ấy nói: "Ngươi tên là Tinh Hành à, đúng là một cái tên êm tai, vậy ngươi theo ta về nhà nhé?"

Ta nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng ấy, bất giác gật đầu đồng ý.

Ngày hôm đó là một ngày đặc biệt nhất trong cuộc đời ta, cuộc đời vốn chỉ toàn c.h.é.m g.i.ế.c và m.á.u tanh, lần đầu tiên có thêm những sắc màu tươi sáng khác.

Thanh Nghiên nắm lấy tay ta, truyền cho ta hơi ấm dịu dàng.

Nàng ấy nói với ta rằng đừng sợ, từ nay về sau ta đã có gia đình rồi.

Nhưng giờ đây, Thanh Nghiên đã chết. 

Thi thể nàng ấy được vớt lên từ dưới sông, cả người ướt sũng nằm đó.

Khuôn mặt từng hồng hào của nàng ấy, giờ đây chỉ còn lại một màu xám xanh xao. 

Đôi mắt sáng ngời kia sẽ không bao giờ mở ra nữa, cũng sẽ không bao giờ nhìn ta mỉm cười nữa.

Ta nghĩ, người nằm đó không phải Thanh Nghiên. 

Thanh Nghiên chắc hẳn đã đến một nơi tốt đẹp hơn rồi.

Nhưng vừa quay người lại, ta đã nghe thấy những lời bàn tán của đám đông xung quanh.

"Thật là đáng đời, xấu xí như vậy mà cũng dám mơ tưởng quyến rũ Thế tử Vinh vương, bị từ chối nên xấu hổ quá tự tử."

"Nghe nói không chỉ Thế tử Vinh vương, mà những người theo đuổi huyện chủ Đoan Hoa nàng ta cũng muốn quyến rũ, nhưng chẳng ai thèm để ý đến."

"Nghe nói cách đây không lâu, nàng ta còn làm huyện chủ mất mặt ở bữa tiệc, vu khống bài thơ do huyện chủ sáng tác là của mình. Hừ, đúng là đáng đời."

Giữa đám đông vang lên những lời mắng nhiếc, còn kẻ gây ra mọi chuyện - huyện chủ Đoan Hoa - đang cùng ba kẻ theo đuổi mình đứng cách đó không xa, cao cao tại thượng nhìn xuống, như thể đang xem một trò cười vậy.

Ta xoay người lại, nhìn về phía kẻ đầu tiên mở miệng bôi nhọ Thanh Nghiên, mỉm cười nói: "ĐạI thẩm, bà nhầm rồi, tiểu thư Thanh Nghiên không hề câu dẫn ba vị đại nhân kia."

Ta đội một chiếc mũ che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng chỉ với đôi mắt này cũng đủ khiến người trước mặt ngẩn người một lúc, rồi mới lên tiếng: "Cô nương, làm sao cô biết được sự thật?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận