Từ Phượng Hoàng Ta Bị Thượng Thần Lừa Làm Gà Chọi

Phần 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nhắc đến Minh Uyên thượng thần, trong mắt mọi người cuối cùng cũng lóe lên tia hy vọng.

Sau đó lại cúi gằm đầu xuống: "Ai đi mời?"

Chúng thần lập tức như muốn chôn đầu xuống đất, xem ra không ai muốn đi.

Minh Uyên thượng thần, vị thần cổ xưa nhất và thâm sâu khó lường nhất của Thiên Đình, thần thông quảng đại, không ai biết lai lịch của hắn.

Nhưng tính tình kỳ quặc, không theo lẽ thường.

Ngay cả Thiên Đế trước mặt hắn cũng không dám càn rỡ, vậy nên mọi người đều rất sợ hắn.

"Hay để ta đi vậy."

Cha ta lên tiếng, hừn, cha à, con yêu ngài.

"Ta đi cùng với chàng." Mẹ ta khoác lấy cánh tay cha.

Mẹ à, con yêu người.

Bọn họ vừa đi được hai bước.

"Chuyện gì?"

Trên không trung vang lên một câu hỏi lạnh lùng.

Chỉ là giọng nói này, sao giống Trì Uyên đến thế?

"Là Minh Uyên thượng thần, thượng thần tự mình đến rồi."

Mẹ ta lập tức cung kính thi lễ:

"Xin thượng thần giúp xem thuộc tính của tiểu nữ."

"Không cần xem, nàng không có thuộc tính."

Trên sân có một người hạ xuống, người này mặc trường bào màu xanh nhạt, thân hình phiêu dật, thần thánh lại xa cách.

Ta định thần nhìn kỹ, đây không phải là Trì Uyên sao?

Đừng tưởng mặc bộ quần áo mới ta không nhận ra ngươi.

"Trì Uyên ngươi đồ vương bát đản, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi!"

Mẹ ta vội bước lên bịt miệng ta: "Bảo bối, con nhận nhầm người rồi."

Ta hoảng loạn, đẩy mẹ ra, hét lớn về phía Trì Uyên:

"Ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra!"

"Bảo bối ngoan, con nhận nhầm tro rồi, mau xin lỗi Minh Uyên thượng thần."

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Thiên Đế thấy vậy, quát: "Không được vô lễ!"

"Tiểu tổ tông, con im miệng cho ta!"

Mẹ ta một tay siết chặt ta, ra hiệu ta đừng nói nữa.

8

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tu-phuong-hoang-ta-bi-thuong-than-lua-lam-ga-choi/phan-5.html.]

"Bổn tôn còn chưa tọa hóa, hai vị đã thấy tro cốt của bổn tôn rồi sao?"

Trì Uyên giọng điệu lạnh nhạt không gợn sóng.

Chúng thần lại bị dọa câm nín, ngay cả Thiên Đế cũng câm miệng làm rùa rụt cổ.

Cha ta cúi người xin lỗi: "Thê nữ lỗ mãng, mong thượng thần đừng để tâm."

Trì Uyên hừ lạnh một tiếng:

"Thôi, nếu hai vị đã dạy con không tốt, vậy bổn tôn thay hai vị quản giáo vậy."

"Không được!"

Mẹ ta hoảng loạn siết chặt ta, tìm được ta về không dễ, làm sao nàng ấy nỡ để ta lại bị người khác mang đi.

Cha ta cũng thay đổi sắc mặt, cầu xin Trì Uyên:

"Xin thượng thần tha tội, tiểu nữ không ra dáng, nhưng từ nhỏ đã thất lạc, mấy ngày trước mới tìm về được, không nỡ để nó lại rời xa, sau này nhất định bọn ta sẽ dạy dỗ tốt."

Trì Uyên mặt không biểu cảm, uy áp toàn thân tỏa ra, trừ ta ra, những người có mặt đều toát mồ hôi lạnh.

"Như vậy xem ra, ngươi không muốn."

"Trì Uyên, đồ vương bát đản! Không phải chỉ muốn lừa lão tử kiếm tiền thêm à? Việc ngươi cuỗm hết tiền bỏ trốn, ta còn chưa tính sổ với ngươi!"

Nghĩ đến việc ta kiếm cho hắn nhiều tiền như vậy, hắn lại lén lấy tiền bỏ trốn, ta càng tức không chỗ xả.

"Ồn ào!"

Trì Uyên giơ tay điểm một cái, cổ họng ta thắt lại.

Ta thử "a a" vài tiếng, phát hiện không thể phát ra tiếng nữa.

Tên khốn này, chắc chắn là sợ ta vạch trần chuyện xấu của hắn nên mới bịt miệng ta.

Ta chỉ còn biết trừng mắt căm hận nhìn hắn.

Hắn liếc nhìn ta một cách thờ ơ, như thể đang nói: [Ngươi trừng mắt nhìn ta cũng vô ích thôi. ]

"Thượng thần, xin tha tội. Khi về nhà nhất định bọn ta sẽ nghiêm khắc dạy dỗ tiểu nữ."

Trước mặt Trì Uyên, ngay cả mẹ ta vốn nóng nảy cũng phải cúi đầu nhận lỗi.

Nhìn bộ dạng khúm núm của cha mẹ, lòng ta không khỏi khó chịu.

Trì Uyên không tỏ thái độ gì trước lời nói của cha mẹ ta.

Hắn vung tay áo về phía ta, lập tức ta thoát khỏi vòng tay mẹ, bay về phía Trì Uyên. "Bịch" một tiếng, ta nặng nề đập xuống đất trước mặt hắn.

Trì Uyên, đồ khốn kiếp!

May mà da thịt ta dày, ta vừa chửi thầm vừa bò dậy.

"A Ngâm!"

Tiếng kêu thất thanh của mẹ vang lên từ phía sau. Bà ấy muốn chạy đến giành ta lại nhưng dường như bị giam cầm, toàn thân không thể cử động.

"A Ngâm, về đây!"

Trì Uyên từ từ bay lên, ta lại bị cuốn theo lên không trung. Bên dưới vọng lên tiếng gọi của mẹ: "A Ngâm, nữ nhi của ta!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận