Minh Uyên thượng thần vốn luôn lạnh nhạt, giờ mặt đầy vẻ hoảng loạn.
Thấy thân hình khổng lồ của ta, hắn bấm một ấn quyết, thân hình ta bắt đầu thu nhỏ, từ cao như tòa tháp biến thành một con gà tí hon, chưa bằng một bàn tay.
Hắn đặt ta trên lòng bàn tay, giọng hơi run run, đầy vẻ tức giận: "Ma vật gì ngươi cũng xông lên, là chê mạng quá dài sao?"
"Nhưng ta có sao đâu!"
Hắn tức đến nổi gân xanh trên trán: "Ngươi tốt nhấtnên cầu nguyện là không có chuyện gì!"
Dừng một lúc, giọng hắn dịu đi: "Ngươi có nhớ ra điều gì không?"
Ta sờ sờ đầu, vẫn còn hơi đau.
Ký ức quá nhiều, ta chưa kịp lý giải rõ ràng, hơn nữa toàn thân như đang không ngừng phình to, lông vũ trên người ta mọc ra với tốc độ cực nhanh.
Chưa đầy một canh giờ, toàn thân ta đã phủ đầy lông vũ, chỉ là hơi khác với phượng vũ của mẹ ta, nhưng nghĩ đến việc ta là dị biến, lông vũ khác cũng không phải chuyện lớn.
Trì Uyên thấy vậy, nói ta sắp hóa hình rồi, cần tìm một nơi thanh tịnh.
Hắn đưa ta về Phiêu Diễu cung, lại truyền vào đầu ta một đoạn khẩu quyết: "Niệm theo ta."
Trên trời mây đen dày đặc, gió lớn nổi lên, đây là thiên kiếp đến rồi.
"Thiên kiếp chỉ có thể tự ngươi chống đỡ, cứ theo khẩu quyết vừa rồi vận công, ta sẽ ở bên cạnh ngươi."
Ta thầm niệm khẩu quyết vận công, nhanh chóng nhập vào trạng thái, một tia sét đánh xuống người ta, da của ta đều nứt ra.
Nhưng ta cảm nhận được, ta có thể dẫn linh khí vào cơ thể rồi, ta đã khai ngộ!
Trong thức hải, xuất hiện một con chim cổ xưa, nàng nói với ta:
[Ngươi là Trọng Minh điểu. Ta là ngươi, ngươi cũng là ta. A Ngâm, đừng phụ lòng A Uyên, hãy sống cho tốt. ]
Trong thức hải như mở ra một cuộn tranh, những trải nghiệm quá khứ lần lượt hiện ra trước mắt.
Trong ký ức, đoạn nhiều nhất đều là về Trì Uyên.
Ta nhặt được hắn từ đống xác ch-ết ở phàm giới khi hắn năm tuổi, hắn lạnh lùng nhìn ta.
Sau đó hắn bái ta làm sư phụ, vẫn luôn ít nói như vậy.
Chúng ta đồng hành hàng vạn năm, hắn mãi mãi mang vẻ lạnh nhạt xa cách.
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
Cho đến khi ta ch-ết, ngay khoảnh khắc hồn phách rời khỏi thể xác, hắn ôm t.h.i t.h.ể nát bét của ta, phát điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tu-phuong-hoang-ta-bi-thuong-than-lua-lam-ga-choi/phan-16.html.]
Sau khi tất cả hồi ức hiện ra, tia sét thứ hai đã giáng xuống người ta.
Ta vận công hấp thu linh lực, linh lực từ tia sét mang đến rất hung bạo, chạy loạn trong cơ thể ta.
"Nào, theo ta niệm thầm."
Nghe thấy giọng nói của Trì Uyên, như một con thuyền cô độc trong bão tố trở về bến cảng, khiến ta vô cùng an tâm, tâm trạng bồn chồn trước đó cũng dần bình ổn.
Tiếp theo tia sét thứ ba giáng xuống, uy lực của tia sét này mạnh hơn hai tia trước rất nhiều.
Cơ thể và thức hải của ta như thể nổ tung, xương cốt gãy từng khúc, toàn thân như bị đánh nát vụn.
"A Ngâm, cố lên, đừng ngất."
Ta vốn đã nản lòng, nghe tiếng gọi của Trì Uyên lại nghiến răng kiên trì.
Xương cốt của ta lại được cố định lại, huyết nhục cũng được tái tạo.
Không biết bao lâu sau, ta từ từ mở mắt, toàn thân nhẹ nhõm vô cùng, nhưng nội lực lại tràn đầy.
Hình dáng bên ngoài của ta đã biến thành bộ dạng Trọng Minh điểu trong ký ức, ta vui mừng kêu lên một tiếng, âm thanh vang vọng tam giới: "Ta, Trọng Minh điểu đã trở lại!"
Ta khẽ động tâm niệm, biến thành một thiếu nữ, trong gương ta mắt sáng răng trắng, dáng người thướt tha.
Cuối cùng ta không còn xấu xí nữa, trong lòng có chút phấn khích.
"Ngươi. . . tỉnh rồi?"
Chết rồi, ta quên mất Trì Uyên vẫn luôn đang hộ pháp cho ta.
Ta có chút ngượng ngùng, không biết phải đối mặt với hắn thế nào:
"Ngươi ra ngoài trước đi, ta cần bình tĩnh lại đã."
Ký ức mới xuất hiện trong đầu, tác động quá lớn đến ta, ta cần phải sắp xếp lại cho rõ ràng.
Sắc mặt Trì Uyên có chút ảm đạm, nhưng không nói gì.
22
Ta và Trì Uyên đã nhiều năm không gặp mặt, ta bế quan mấy chục năm, hôm qua khi xuất quan, hắn đến gặp ta nói muốn nói chuyện, ta từ chối.
Ta không biết phải đối mặt với hắn thế nào, tóm lại, vừa xấu hổ, vừa tức giận.
"A Ngâm, ngươi nghe ta nói!"
Thanh Hà muốn đến làm người hòa giải.