Ta cảm thấy hơi xấu hổ, mẹ để ta có thể gả đi, xem đã ép người ta thành ra thế nào rồi.
6
Ta nhìn quanh bốn phía, một con rồng nhỏ màu bạc thu hút sự chú ý của ta.
Ta chỉ về phía hắn ta, mẹ ta lập tức hiểu ý, buông tha Tiểu Loan điểu, thẳng tiến đến chỗ Tiểu Long, cha ta ôm ta, bước từng bước theo sau nàng ấy:
"Long thúc, tiểu bảo bối nhà ta đã tìm về được rồi."
Mẹ ta chào hỏi một người có râu bạc phơ và sừng rồng, cha nói ông ấy là Đông Hải Long Vương, là họ hàng với Thanh Long tộc.
"Tốt tốt, may mà tìm về được, mau bế lại đây cho ta xem nào."
Cha ta ôm ta nhanh chóng tiến lên, Lão Long Vương giơ tay định ôm ta, nhưng khi nhìn rõ ta liền rút tay lại, biểu cảm như ông già trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại:
"Hài tử xấu xí này là con nhà các ngươi? Chắc chắn không nhầm chứ?"
Nụ cười trên mặt mẹ ta dần dần đông cứng, ho nhẹ một tiếng: "Đã kiểm tra huyết mạch, không thể sai được."
"Hài tử này tiến hóa nhanh."
Cha ta cố gắng giải thích.
Lão Long Vương đánh giá ta một lúc, đột nhiên cười:
"Ta cứ tưởng quả trứng sắt đó của ngươi không thể nở ra thứ gì. Cũng được, cũng được, tuy là con gà xấu xí, nhưng còn hơn không có gì."
Lão Long Vương quả là biết an ủi người, mặt mẹ ta tức đến tái xanh, nghiến răng nghiến lợi đáp lại Lão Long Vương:
"Nữ nhi mười tám năm thay đổi, phải đợi bảo bối nhà ta hóa hình mới biết đẹp hay không đẹp."
Đáng tiếc Lão Long Vương là bậc trưởng bối, nếu không nàng ấy chắc chắn sẽ lên đánh nhau rồi.
Ta nhảy khỏi vòng tay cha, đi về phía tiểu ngân long, tên này toàn thân đeo đầy bảo vật.
Ta đã bị ánh sáng của hắn ta chiếu từ xa.
Có lẽ vì khi làm gà ở nhân gian đã quen nghèo, đến nỗi sau này cứ nhìn thấy đồ lấp lánh là không nỡ rời tay.
Từ cái nhìn đầu tiên thấy tiểu long nhân phủ đầy châu báu, trong lòng ta đã nghĩ, ta nhất định phải kết giao với người bạn này.
Một thân toàn là đồ đáng giá, tên phá của này, cái gì tốt cũng treo lên người, cũng không sợ bị cướp.
Nghĩ lại khi xưa Trì Uyên lừa ta đi chọi gà, thỉnh thoảng lấy tiền thắng được mua cho ta cái chuông nhỏ chơi, ta đều coi như báu vật.
Mẹ ta thấy ta hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm tiểu long nhân, còn tưởng ta mến người ta, liền vừa dỗ vừa lừa tiểu long nhân:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tu-phuong-hoang-ta-bi-thuong-than-lua-lam-ga-choi/phan-4.html.]
"Ngọc Lân, đây là muội muội Khinh Ngâm của con, ngoan không?"
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
Tiểu long nhân vừa thấy ta, hưng phấn lên, vỗ tay:
"Tốt quá tốt quá, muội muội thật khỏe mạnh."
"Thích quá thích quá!"
Khi tiểu long nhân vỗ tay, toàn thân châu báu lắc lư qua lại, lắc kêu leng keng leng keng.
Âm thanh này thật là êm tai, toàn mùi tiền.
Không thể không nói tiểu long nhân cũng có con mắt tinh đời, nhìn một cái đã thấy được ưu điểm của ta.
Kết bạn với tiểu long nhân, hắn ta hào phóng tặng ta một chuỗi châu ngọc to đặc biệt của Đông Hải long cung, mỗi viên đều to và tròn, trong suốt như pha lê, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Quả nhiên kẻ có tiền khí phách khác hẳn, ta càng ngày càng thích tiểu tử này.
7
Mẹ ta dẫn ta đến dự hội Bàn Đào, ngoài việc khoe khoang ta ra, còn muốn tìm một lão sư vỡ lòng cho ta.
Bộ dạng ta thế này, trên đời tìm không ra con thứ hai.
Phượng tộc và Thanh Long tộc đều không nghĩ ra cách nào để bồi dưỡng ta, cũng không biết thuộc tính của ta.
Tuy Phượng Hoàng là thuộc tính hỏa, sau này đều tu luyện công pháp hệ hỏa.
Nhưng bộ dạng ta thế này, cũng không biết thuộc tính có bị biến dị không.
Vì vậy, ở hội Bàn Đào, mọi người không chỉ thưởng thức đào tiên, mà còn thưởng thức ta, à không, chiêm ngưỡng ta.
Ta và đào tiên cùng được bày lên bàn.
Có mấy kẻ không có kiến thức, thấy ta vui vẻ hét lớn:
"Hôm nay còn có gà nướng ăn nữa à?"
Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ:
"Ngươi thử xem."
Xem là răng của ngươi cứng hay xương của ta cứng, không làm sứt một hàm răng của ngươi thì ta thua.
Các tiên nhân vây quanh ta nhìn một vòng rồi lại một vòng, nghĩ không ra được gì.
Lúc này có người đề nghị:
"Minh Uyên thượng thần vừa du lịch về, hay là mời Minh Uyên thượng thần xem thử?"