Trục Ngọc

Chương 5.1: Nàng có chút mạnh

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.

Gió Bắc cuốn theo những bông tuyết mỏng, rét buốt thấu xương, trên phố những người qua lại đều co rụt cổ, tay thu trong tay áo. Phàn Trường Ngọc tay xách một con d.a.o chặt xương lưỡi sắt màu đen, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, bước nhanh trong gió tuyết.

Đầu hẻm khu dân cư phía Tây thành đã tụ tập không ít người xem náo nhiệt, tiếng chửi mắng, đập phá, khuyên can và tiếng trẻ con khóc lẫn vào nhau.

Có người mắt tinh nhận ra Phàn Trường Ngọc, nói: "Trường Ngọc về rồi!"

Nhìn thấy trong tay nàng cầm con d.a.o chặt xương, mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh.

"Trường Ngọc nhà đầu này còn định động d.a.o với Đại bá của nó sao?"

"Cũng tại Phàn Đại không ra gì, phu thê Phàn Nhị còn chưa lạnh xương, hắn đã tính dùng nhà cửa của chất nữ mồ côi để trả nợ cờ bạc, chẳng lẽ không sợ phu thê Phàn Nhị đến tìm hắn trong mộng hay sao..."

"Người trong sòng bạc chẳng phải dạng dễ chọc, Trường Ngọc chỉ là tiểu cô nương, dù có cầm d.a.o cũng chưa chắc dọa được bọn họ..."

Trước cửa nhà họ Phàn đã bị đập phá tan hoang, đồ đạc, bàn ghế, chai lọ vỡ văng khắp nơi, kéo dài từ cửa vào đến tận trong nhà, vài tên nam nhân to con vẫn đang lục tung nhà cửa tìm kiếm thứ gì đó, ngay cả chăn đệm cũng bị quăng xuống đất.

Trường Ninh bị Triệu đại nương ôm trong lòng khóc nức nở, mắt Triệu đại nương cũng đỏ hoe, không ngừng kêu lên: "Đừng đập nữa! Đừng đập nữa mà!"

Nhưng chẳng ai thèm để ý.

Phàn Đại khúm núm đi theo sau một người có vẻ là quản sự sòng bạc, một tay ôm chặt lấy cánh tay bị thương, mặt đầy nụ cười nịnh nọt: "Kim gia, chỉ cần lấy được khế đất, ta sẽ lập tức sang tên tại nha môn, lúc đó nhà này chính là của ta, ta có tiền trả nợ, có tiền trả nợ mà."

Người được gọi là Kim gia không thèm nhìn Phàn Đại, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: "Nếu hôm nay không tìm được giấy tờ nhà đất, ta sẽ c.h.ặ.t t.a.y ngươi mang về giao cho chủ nhân."

Phàn Đại càng ôm chặt cánh tay mình, vội nói: "Nhất định sẽ tìm được, nhất định sẽ tìm được..."

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng quát lớn như muốn xuyên thủng màng nhĩ: "Dừng tay cho ta!"

Âm thanh mạnh mẽ khiến mọi người trong nhà đồng loạt nhìn về phía cửa.

Nữ tử mang theo gió tuyết đầy người, ánh mắt lạnh như lưỡi d.a.o chặt xương trong tay nàng, dưới ánh sáng yếu ớt chiếu vào cửa, bóng dáng nàng như cao lớn hẳn lên.

Trường Ninh vừa thấy Phàn Trường Ngọc liền bật khóc: "A tỷ..."

Phàn Đại thấy Phàn Trường Ngọc, ánh mắt né tránh, lom khom đứng cạnh quản sự sòng bạc không dám hé răng.

Quản sự sòng bạc - Kim gia liếc nhìn con d.a.o chặt xương trong tay nàng, không để tâm cười một tiếng: "A, là Phàn gia Đại cô nương sao."

Phàn Trường Ngọc lạnh lùng liếc qua căn nhà tan hoang, mặt không chút biểu cảm: "Dẫn người của ngươi cút ngay cho ta!"

Kim gia nhướng mày, dường như cảm thấy nàng quá ngông cuồng: "Sòng bạc làm ăn theo quy củ, Phàn Đại nói căn nhà này là của hắn, sòng bạc chỉ cần lấy khế đất để trừ nợ, chuyện nhà các ngươi, sòng bạc không quản."

Phàn Trường Ngọc nhìn chằm chằm Phàn Đại: "Nhà này là của ông sao?"

Phàn Đại né tránh ánh mắt nàng, bắt đầu giở trò tình cảm: "Chất nữ, đại bá cũng hết cách rồi, đại bá nợ tiền sòng bạc, hôm nay nếu không trả, đại bá sẽ mất một cánh tay. Đệ đệ và đệ muội đều đã mất, cháu và Trường Ninh cũng không có huynh đệ, sau này gả đi, chẳng phải cũng cần có người nhà chống lưng sao? Cháu giúp đại bá lần này, đưa giấy tờ nhà đất ra trả nợ cho đại bá, sau này đại bá sẽ coi hai đứa như con ruột, đường huynh của cháu cũng sẽ là huynh đệ ruột, sau này về nhà chồng cũng có chỗ dựa..."

Phàn Trường Ngọc chẳng buồn nghe, cười lạnh: "Muốn lấy nhà trả nợ, ông đi mà lấy nhà mình trả, lấy nhà của ta trả nợ là đạo lý chó gì? Nhi tử nghiện cờ b.ạ.c của ông cũng giống ông thôi, sau này không bị người ta c.h.é.m tay coi như may rồi, ta dựa vào hắn sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ngoc/chuong-5-1-nang-co-chut-manh.html.]

Phàn Đại bị mắng đến xám mặt, chỉ tay vào nàng quát: "Cháu sao lại độc ác như vậy? Lại nguyền rủa đường huynh mình? Đường huynh còn đang tính chuyện cưới thê tử, nếu mất nhà, hắn lấy gì cưới? Hai nha đầu như cháu và Trường Ninh sau này cũng phải gả đi, giữ căn nhà này làm gì?"

Phàn Trường Ngọc giận quá hóa cười: "Nhà phụ mẫu ta để lại cho ta và Trường Ninh, ông quản được sao?"

Phàn Đại thấy nàng quyết không chịu đưa khế đất, liền lộ bộ mặt thật: "Phàn Nhị không có nhi tử, hắn c.h.ế.t rồi, nhà đất đương nhiên là của ta, dù có kiện lên nha môn, quan phủ cũng sẽ phán cho ta. Mày chỉ là nữ tử phải gả đi, tranh với ta làm gì? Định tranh đến lúc ở nhà chồng luôn sao?"

"Hay là vì khắc c.h.ế.t phụ mẫu, lại bị nhà họ Tống từ hôn, mang danh sát tinh, sợ không gả được nên muốn giữ nhà làm của hồi môn? Muội muội bệnh tật của mày chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa nhỉ? Ai dám cưới loại sát tinh này như mày..."

Không ai thấy Phàn Trường Ngọc ra tay như thế nào, chỉ thấy con d.a.o chặt xương trong tay nàng đã bay ra, sượt qua tai Phàn Đại, cắm thẳng vào tường phía sau, vài sợi tóc rơi xuống.

Phàn Đại sợ đến mặt trắng bệch, hai chân run như cầy sấy, há miệng nhưng không phát ra tiếng.

Trong phòng, quản sự sòng bạc Kim gia cùng tay đ.ấ.m hắn mang đến nguyên bản chỉ đang xem diễn, nhìn thấy một màn này liền ý thức nữ tử trước mắt này là kẻ tài nhẫn, mặt mày cũng nghiêm trọng lên.

Phàn Trường Ngọc nhìn chằm chằm Phàn Đại: "Nhà phụ mẫuta để lại, là để chữa bệnh cho Trường Ninh, hôm nay tốt nhất ông nên dẫn người của sòng bạc cút ngay, nếu không... Sòng bạc thì chỉ cần một cánh tay của ông, còn ta sẽ c.h.é.m cả nhà ông xuống dưới gặp phụ mẫu ta!"

"Mày!" Phàn Đại run cầm cập, không dám nhìn thẳng vào nàng, lắp bắp: "Vậy... vậy chúng ta lên nha môn phân xử, xem quan phủ phán nhà này cho ai!"

Hắn quay sang cười nịnh với Kim gia: "Kim gia, chuyện này... có thể cho ta thêm hai ngày không?"

Kim gia lạnh lùng: "Sòng bạc Hối Hiền không có tiền lệ như vậy, truyền ra ngoài chẳng phải người ta sẽ nói chúng ta không thu được nợ sao?"

Hắn liếc Phàn Đại: "Hoặc ngươi muốn dùng tay phải để trả nợ?"

Phàn Đại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội nói: "Không, không, nhưng nha đầu này..."

Hắn nhìn Phàn Trường Ngọc, trong lòng vẫn sợ.

Kim gia lạnh nhạt: "Nếu chắc chắn là đồ của ngươi, huynh đệ của ta sẽ tìm ra được."

So với một cánh tay, hắn đương nhiên muốn căn nhà hơn, Kim gia ra lệnh: "Còn ngẩn ra đó làm gì, tiếp tục tìm giấy tờ đi!"

Bọn tay đấm lại tiếp tục đập phá.

Phàn Trường Ngọc nghiến răng, nắm chặt tay.

Kim gia cười: "Phàn gia Đại cô nương, đừng trách, quy củ của sòng bạc là vậy."

Triệu Đại nương sốt ruột, vội vàng rời đi, chen qua đám người xem náo nhiệt, chạy đến gõ cửa nhà họ Tống: "Tống Nghiên, Phàn Đại dẫn người sòng bạc đến nhà Trường Ngọc nha đầu cướp khế đất, ngươi là người đọc sách thánh hiền, phu thê Phàn Nhị từng giúp ngươi không ít, ngươi ra giúp Trường Ngọc nói vài câu đi! Ngươi là cử nhân, sòng bạc dù sao cũng sẽ nể mặt ngươi vài phần!"

Cả con hẻm đều biết Phàn gia gặp chuyện, chỉ có Tống gia đóng chặt cửa, mặc cho Triệu Đại nương đập cửa ầm ầm cũng không có ai đáp.

Đập mãi, Triệu Đại nương vừa khóc vừa mắng: "Tống Nghiên sách ngươi đọc để chó ăn rồi à? Năm đó phụ thân ngươi c.h.ế.t không có tiền mua quan tài, ai mua cho phụ thân ngươi quan tài mà chôn hả? Ngươi không sợ phụ ngươi dưới đất bị quan tài đè gãy xương sao?"

Tiếng mắng chói tai vang vọng cả con hẻm.

Trong nhà họ Tống, Tống mẫu tức giận run người: "Con mụ không biết tích đức kia, con đã từ hôn với Phàn gia nha đầu rồi, chuyện của nó còn liên quan gì tới con? Ta phải ra mắng mụ ta mới được!"

Tống Nghiên đang đọc sách rốt cuộc lên tiếng: "Mẫu thân."

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Tống mẫu lúc này mới dừng lại: "Thôi thôi, mụ ta kia muốn kéo nhà mình vào vũng nước, ta mà ra ngoài là trúng kế mụ ngay! Nghiên Ca Nhi con cũng đừng ra, con là người phải thi cử, đừng dính líu với nhà đó nữa."

Bạn cần đăng nhập để bình luận