Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Phàn Trường Ngọc lấy một chiếc rổ tre, vớt những món lòng heo được hầm đến thơm ngào ngạt ra để ráo nước. Hương vị của gia vị cùng thịt mỡ hòa quyện, thơm lừng vừa vặn, sắc nâu óng ánh trên lòng heo lại càng đẹp mắt, so với những món lòng bán ở quán ngoài ban ngày, quả thật hơn hẳn một bậc.
Trường Ninh mắt sáng long lanh, nhón chân trông lên bếp lò, thấy đều là lòng heo, không khỏi có chút thất vọng: "Không có tai heo ạ..."
Nàng vốn thích ăn tai heo.
Phàn Trường Ngọc cầm đôi đũa khẽ chọc vào đoạn đại tràng cùng bao tử, chọc thủng thành một lỗ lớn, hầm mềm, hương vị thấm đẫm.
Nàng nói: "Đêm nay ăn mì lòng heo trước, ngày mai nấu tai heo cho muội ăn."
Đôi mắt Trường Ninh lúc này mới sáng rỡ trở lại.
Nhân lúc lửa trên bếp đang lớn, Phàn Trường Ngọc múc nước hầm ra, rửa sạch nồi, nhóm thêm lửa, bỏ vào năm phần mì.
Nàng dặn dò Trường Ninh: "Muội chạy sang nhà Triệu đại nương nói một tiếng, bảo tối nay đừng nấu, lát nữa cùng sang ăn mì lòng heo."
Trường Ninh vâng lời, lập tức chạy đi.
Nấu mì cũng chẳng tốn bao công phu, Phàn Trường Ngọc sớm đã chuẩn bị sẵn gia vị trong bốn chiếc bát lớn, một chiếc bát nhỏ, vì muốn tăng thêm phần thơm ngon, nàng còn múc thêm một thìa mỡ heo thắng sẵn cho vào, chan thêm nước mì đang sôi, mỡ heo tan ra trong bát, hương thơm bốc lên ngào ngạt.
Phàn Trường Ngọc làm rất giản dị, vớt mì ra, phủ một lớp lòng heo mềm dẻo đã cắt khúc lên trên, rắc thêm chút hành hoa liền xong.
Nếu là mẫu thân nàng nấu, ắt còn phải hầm thêm một nồi nước lèo, dùng nước lèo thay cho nước mì, khi đó mới thực sự là mỹ vị nhân gian.
Nàng đem bát mì nhỏ của muội muội đặt lên bàn, bảo muội ăn trước, rồi bưng ba bát mì lòng heo sang nhà bên cạnh.
Cầu thang gỗ nối liền gác mái với tầng dưới, khi tiếng bước chân vững vàng nhưng nhẹ nhàng vang lên trên sàn gỗ, Tạ Chinh liền mở mắt.
Chốc lát sau, ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc của nữ tử kia: "Ngươi đã tỉnh chưa?"
Tạ Chinh đáp: "Cửa không cài then."
Giọng nói của hắn tuy còn khàn nhưng đã khá hơn nhiều so với hôm qua.
Phàn Trường Ngọc dùng khuỷu tay đẩy cửa bước vào, một tay cầm đèn dầu, tay kia bưng bát mì nóng hổi: "Vừa rồi nghe đại nương nói, sáng nay có một con ưng lớn từ trên trời lao xuống, đ.â.m thẳng vào cửa sổ phòng dưới, làm vỡ cả khung cửa, thật là chuyện lạ thế gian."
Tạ Chinh mím chặt môi, không đáp lời.
Hắn cũng không ngờ con Hải Đông Thanh kia lại ngốc đến mức đấy, nghe được tiếng huýt sáo của hắn liền lao thẳng xuống như vậy.
Phàn Trường Ngọc liếc nhìn sắc mặt hắn, tuy vẫn còn tái nhợt, nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều.
Nàng đã quen với sự ít nói của hắn, đặt đèn dầu lên bàn, cười nói: "May mà con ưng ấy không gây thương tích cho ai, cửa phòng dưới đành đợi lúc đại thúc rảnh mới sửa được, gác mái này tuy có phần chật hẹp, nhưng cũng yên tĩnh."
Tạ Chinh cuối cùng cũng khẽ "Ừ" một tiếng, coi như hồi đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ngoc/chuong-4-1-mo-thay-nang.html.]
Phàn Trường Ngọc bưng bát mì đưa cho hắn: "Ta nấu một bát mì, ngươi tạm dùng trước."
Tạ Chinh đã ngửi thấy hương thơm lan tỏa, lớp thịt phủ trên bát mì kia là thứ hắn chưa từng thấy qua, chính là mùi thơm tỏa ra khắp cả con hẻm ngày hôm qua.
Mùi thơm ấy khiến cơn đói trong bụng hắn càng trở nên dữ dội. Sau mấy ngày liền chỉ uống thuốc đắng cùng cháo trắng, bát mì trước mắt quả thực là sơn hào hải vị.
Hắn nhẹ giọng nói lời cảm tạ, nhận lấy bát mì, liền gắp một đũa ăn ngay.
Mì trơn, nước đậm đà, tuy không phải loại mì thượng hạng nhưng lúc này lại cảm thấy ngon hơn bất kỳ món nào từng ăn qua. Thịt mềm, dai nhẹ, cắn một miếng liền cảm nhận được vị béo thơm ngào ngạt.
Dù hắn tự nhận từng nếm qua nhiều sơn hào hải vị, cũng không đoán nổi đây là món gì.
Tạ Chinh hỏi: "Đây là món gì vậy?"
Phàn Trường Ngọc vừa định quay về ăn phần của mình, nghe hắn hỏi liền đáp: "Lòng heo."
Tạ Chinh thoáng khựng lại, vừa nghe đến chữ "lòng", trong lòng đã có điềm chẳng lành.
Phàn Trường Ngọc thấy hắn tựa hồ còn chưa hiểu, liền giải thích tường tận: "Chính là ruột già của heo."
Sắc mặt Tạ Trinh lập tức biến đổi.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Phàn Trường Ngọc cũng từng gặp người không thích ăn lòng heo, nhưng bộ dạng hắn khi nãy ăn vào đâu giống người chê, giờ lại tỏ ra khó coi như thế, nàng thực không hiểu, liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Không sao."
Câu này nói ra có phần khó nhọc.
Tạ Chinh âm thầm hít sâu mấy hơi, cố đè nén cảm giác buồn nôn.
Phàn Trường Ngọc còn nhớ bát mì của mình, nếu không về ngay sợ sẽ bị nát, liền nói: "Vậy ta về trước, bát ngươi ăn xong cứ để lên tủ bên cạnh, lát nữa đại nương sẽ lên thu dọn."
Cửa phòng khẽ khép lại, kế đó là tiếng bước chân xuống lầu.
Tạ Chinh nhìn bát mì trong tay, nhíu mày, do dự có nên ăn tiếp hay không.
Hắn không phải người được nuông chiều, năm xưa hành quân khổ cực, vỏ cây rễ cỏ đều từng nhai qua, nhưng duy chỉ có lòng heo là chưa từng ăn.
Lòng heo? Chẳng phải là chỗ chứa phân heo sao?
Chỉ nghĩ thôi đã khó mà nuốt nổi.
Nhưng nghĩ đến thân thể thương tích khắp người, bát mì này lại là món có mỡ nước nhất mấy ngày qua.
Tạ Chinh giằng co trong lòng một hồi lâu, cuối cùng vẫn gắp mì lên, cứng ngắc đưa vào miệng.
Thiên hạ đại sự giao cho kẻ này, tất phải khổ tâm chí, lao gân cốt...
Ăn vẫn ngon thật.