Trục Ngọc

Chương 3.1: Thiếu nữ dắt heo

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

Bản dịch được đăng duy nhất tại Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.

Sáng sớm hôm sau, Phàn Trường Ngọc gửi Trường Ninh ở chỗ Triệu đại nương, còn mình thì mang theo ba trăm mấy văn tiền cùng một chiếc trâm bạc ra khỏi nhà.

Chiếc trâm đó là phụ mẫu nàng mua cho nàng khi nàng vừa cập kê, tốn hơn hai lượng bạc.

Cầm chiếc trâm này đi cầm chắc cũng đủ tiền mua heo.

Nàng bước vào tiệm cầm đồ, không ngờ chưởng quầy lại cầm chiếc trâm của nàng, nheo mắt ngắm nghía hồi lâu rồi chỉ giơ ba ngón tay: "Ba trăm văn."

Phàn Trường Ngọc suýt chút nữa bị nghẹn, trừng mắt: "Chiếc trâm này là bạc nguyên chất, chỉ đáng ba trăm văn thôi sao?"

Chưởng quầy nói: "Trâm tuy là bạc nhưng nhẹ, kiểu dáng cũng lỗi thời rồi. Ta biết nhà cô nương khó khăn, thế này đi, ta cho cô năm trăm văn, không thể thêm nữa."

"Một lượng, thiếu một phân ta cũng không cầm."

Chưởng quầy đặt chiếc trâm lên quầy: "Vậy cô cứ mang về đi."

Phàn Trường Ngọc vốn trông cậy vào việc cầm chiếc trâm này để mua heo, không ngờ tên chưởng quầy lòng dạ đen tối lại ép giá như vậy. Nàng cũng không phí lời, cầm trâm xoay người rời đi.

Chưởng quầy không ngờ cô nương này cứng đầu như thế, nói không thỏa thuận là không thỏa thuận, đành phải gọi lại: "Này... Quay lại quay lại, một lượng thì một lượng, coi như ta thương hại cô, chịu lỗ nhận cái trâm này, sáng sớm buôn bán với cô cũng xem như mở hàng..."

Ra khỏi tiệm cầm đồ, Phàn Trường Ngọc có thêm một lượng bạc trong người.

Để tìm hiểu giá thịt heo luộc ngoài chợ, nàng đi dạo quanh khu phố bán thức ăn sẵn.

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Hôm nay đúng dịp phiên chợ, trời còn sớm nhưng chợ đã rất nhộn nhịp, không ít người nông thôn mang sản vật đến đây bán, rồi lại mua sắm đồ tết mang về.

Phàn Trường Ngọc đi một vòng, phát hiện các quán thịt chín phần lớn bán gà quay, vịt quay, món bán nhiều nhất là thịt đầu heo và tai heo luộc, lòng heo thì ít bán nhất.

Một bà béo thấy Phàn Trường Ngọc cứ ngắm nghía mấy món ăn bày ngoài quán liền chào: "Cô nương mua gà quay không?"

Phàn Trường Ngọc hỏi: "Thịt đầu heo bao nhiêu tiền một cân?"

Bà béo nói: "Cô nương tinh mắt đấy, thịt đầu heo này là luộc từ đêm qua, hầm nguyên một đêm, thơm lắm! Năm văn một lạng, cô nương muốn bao nhiêu?"

Tức là năm mươi văn một cân, nhưng phần lớn thương nhân thường nói giá cao để còn mặc cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ngoc/chuong-3-1-thieu-nu-dat-heo.html.]

Phàn Trường Ngọc cố ý nói: "Đắt thế..."

Bà béo vội đáp: "Tết nhất, giá thịt ở chợ đều tăng cả, ta bán vậy là rẻ rồi, cô nương thật lòng muốn mua, hai lạng ta tính cô chín văn."

Phàn Trường Ngọc đoán chắc giá thực tế cũng quanh đó, tính ra thịt đầu heo luộc khoảng bốn mươi lăm văn một cân.

Nàng tiếp tục đi mấy quầy khác hỏi giá tai heo và lòng heo luộc, tai heo là đắt nhất, sáu mươi văn một cân, nhưng một con heo chỉ có hai cái tai, nên càng hiếm càng đắt.

Lòng heo thì rẻ nhất, hai mươi văn một cân.

Lòng heo vốn ít người ăn, nhà giàu không thích, nhà nghèo lại không biết chế biến, làm không khéo sẽ rất hôi.

Quầy thịt tươi hầu như không bán món này, muốn mua, chưa tới mười văn đã có thể xách một thùng to mang về.

Phàn Trường Ngọc đã nắm được giá cả, rời khu bán đồ ăn sẵn, đến khu bán thịt, kế bên là khu buôn bán gia súc.

Khu bán thịt tấp nập hơn hẳn, nhà nàng vốn có một quầy thịt ở đây, vị trí rất đẹp, nhưng giờ đóng cửa, chỗ trước quầy đã bị các tiểu thương khác chiếm mất.

Nhìn cảnh đó, Phàn Trường Ngọc trong lòng có chút chua xót, đứng ngắm quầy thịt nhà mình hồi lâu, thầm nghĩ sẽ sớm mở cửa trở lại.

Nàng quay người, mang tiền đi đến khu buôn bán gia súc.

Khu này thì lộn xộn hơn, heo, bò, dê, ngựa đều bán ở đây, đi không cẩn thận là dẫm phải phân súc vật, mùi cũng khó ngửi.

Các chủ quầy đều là nam nhân trung niên mặc áo ngắn, bên cạnh buộc vài con heo hay dê, nói chuyện toàn dùng tiếng lóng, người ngoài nghề nghe không hiểu.

Một cô nương xinh xắn như nàng xuất hiện ở đây muốn không bắt mắt cũng không được.

Có vài lái buôn gọi nàng hỏi mua gì, Phàn Trường Ngọc đều lơ đi. Nàng từng theo phụ thân đến đây mua heo, biết mua từ lái buôn thường không có lợi.

Hôm nay họp chợ, có không ít nông dân tự chăn heo, không muốn bán rẻ cho lái buôn, tự mình dắt heo lên thị trấn bán, giá chắc chắn rẻ hơn lái buôn.

Chỉ là Phàn Trường Ngọc nhìn một vòng vẫn chưa ưng ý con nào, phụ thân nàng từng có kinh nghiệm chọn heo hơn mười năm, heo ngon phải chọn loại m.ô.n.g tròn, đuôi ngắn to, như vậy thịt dày mỡ nhiều, thịt mới ngon.

Lúc nàng định đi nơi khác tìm tiếp thì thấy một lão ông gầy gò đen nhẻm ngồi ở góc.

Bên cạnh ông là một con heo mập ú, chân trước và cổ bị buộc dây, hình như đang đợi bán, chỉ là con heo bẩn thỉu, lại còn sớm, chỗ này người mua chưa nhiều, gần như không ai lại hỏi giá.

Lão ông nhìn đám đông qua lại với ánh mắt tha thiết nhưng lại không dám gọi mời, trông như người không giỏi giao tiếp.

Phàn Trường Ngọc tiến lại hỏi: "Lão bá, heo này bán bao nhiêu?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận