Trục Ngọc

Chương 2.1: Nam nhân nghèo túng

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

Bản dịch được đăng duy nhất tại Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.

Ánh nến chập chờn, căn nhà đơn sơ cũ nát được phủ lên một tầng sáng ấm áp. Nam nhân ấy nằm yên tĩnh trên giường, gương mặt đã được rửa sạch máu, tái nhợt nhưng tuấn tú, vẻ ngoài cực kỳ ưa nhìn.

Trông hắn có vẻ còn trẻ, dáng người gầy gò nhưng không hề yếu ớt. Có lẽ vì mất m.á.u quá nhiều nên lại chìm vào giấc ngủ. Hàng mi dài phủ xuống mí mắt, dưới ánh đèn kéo ra một vệt bóng hình cánh quạt. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khô nứt dù trong lúc mê man vẫn mím chặt, trông qua là người có tính khí vô cùng cố chấp.

Một gương mặt như thế kết hợp với thân thể đầy vết thương, tựa như cành tùng bị sương tuyết mùa đông đè gãy nhưng vẫn kiêu hãnh đứng thẳng, cũng giống như một viên ngọc thô bọc trong lớp đá đã bị đục khoét chằng chịt vết tích, khiến người ta không khỏi tiếc nuối.

Không biết là bị ánh nến chói mắt hay do bị nhìn chằm chằm quá lâu, hàng mi dài khẽ rung, hắn chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt đen như mực, không hề gợn chút cảm xúc, đuôi mắt hơi nhếch lên, mang theo vẻ lạnh lùng trời sinh.

Phản ứng của Phàn Trường Ngọc rất tự nhiên, không hề ngượng ngùng khi bị bắt quả tang đang nhìn lén, nàng bình tĩnh hỏi: "Ngươi tỉnh rồi?"

Hắn không trả lời.

Phàn Trường Ngọc thấy môi hắn nứt nẻ nghiêm trọng, cho rằng hắn bị thương nặng, khát nước không muốn nói chuyện, liền hỏi: "Có muốn uống chút nước không?"

Hắn khẽ gật đầu, cuối cùng cũng mở miệng: "Là ngươi cứu ta sao?"

Giọng nói khàn khàn như cát sỏi cào qua mặt trống rách, hoàn toàn không hợp với gương mặt thanh tú như tuyết đầu mùa kia.

Phàn Trường Ngọc đi tới bàn, rót cho hắn một chén nước đưa qua: "Ta nhìn thấy ngươi ngã gục trên bãi tuyết nơi núi hoang, liền cõng ngươi về đây. Người thật sự kéo ngươi từ quỷ môn quan về là Triệu đại thúc."

Nàng dừng lại, lại bổ sung: "Giờ ngươi đang ở nhà ông ấy, ông ấy từng làm đại phu"

Dù thực ra là thú y.

Nam nhân gắng sức ngồi dậy, tay cầm lấy chiếc chén sứt mẻ, mu bàn tay đầy vết trầy xước, khó tìm được chỗ da lành lặn. Uống được vài ngụm, hắn liền che miệng ho khan, mái tóc rối tung xõa xuống, làm cho khuôn cằm trắng nhợt càng thêm yếu ớt.

Phàn Trường Ngọc nói: "Ngươi uống từ từ thôi. Ta thấy ngươi không phải người vùng này. Lúc trước không biết tên họ, cũng không biết nhà ngươi ở đâu, nên ta chưa báo quan. Ngươi bị sơn tặc chặn ở chỗ rẽ Hổ sao?"

Hắn dừng cơn ho, cụp mắt xuống, phần lớn gương mặt chìm vào bóng tối ngoài tầm chiếu của ánh nến: "Ta họ Ngôn, tên một chữ Chính. Phía bắc có chiến sự, ta chạy nạn từ Sùng Châu tới."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ngoc/chuong-2-1-nam-nhan-ngheo-tung.html.]

Trấn Lâm An chỉ là một thị trấn nhỏ dưới quyền phủ Ký Châu, từ nhỏ Phàn Trường Ngọc chưa từng ra khỏi Ký Châu, cũng không rõ tình hình hiện tại ra sao, chỉ nhớ vào đầu thu quan phủ có thu thêm một đợt lương thực, chắc là để phục vụ chiến tranh.

Mi mắt nàng khẽ động, chiến sự loạn lạc, lại còn chạy nạn một mình, trong nhà e là đã gặp đại họa.

Nàng hỏi: "Nhà ngươi còn người thân nào không?"

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Nghe vậy, ngón tay cầm chén của người đàn ông siết chặt đến trắng bệch, im lặng hồi lâu mới khàn giọng đáp: "Không còn ai nữa."

Quả nhiên là gia đình đã tan nát.

Phàn Trường Ngọc vừa trải qua nỗi đau mất cha mẹ, rất hiểu tâm trạng của hắn lúc này, nàng mím môi nói: "Xin lỗi."

Nam nhân đáp: "Không sao," nhưng không hiểu sao lại bắt đầu ho dữ dội, như thể cổ họng bị nghẹn máu, càng ho càng kịch liệt, đến nỗi không cầm nổi chén nước, làm chén rơi xuống đất vỡ tan, thật sự như muốn ho đứt cả phổi.

Phàn Trường Ngọc thoáng bối rối, sau khi định thần lại vội gọi Triệu đại nương, đồng thời bước tới vỗ lưng giúp hắn thuận khí.

Trên người hắn có nhiều vết thương do đao kiếm c.h.é.m đâm, từ bả vai đến n.g.ự.c đều được băng bó, vì sợ đụng vào vết thương nên chỉ khoác tạm một chiếc áo rộng.

Lúc này cơn ho dữ dội làm áo bị xộc xệch, lớp băng quấn quanh eo lộ ra những cơ bắp rắn chắc, nhưng vì ho quá sức, vết thương lại rách, chỗ băng dần dần thấm máu.

Phàn Trường Ngọc vội vàng gọi to ra ngoài: "Đại nương, mau gọi Triệu thúc về xem giúp."

Triệu đại nương ngoài sân đáp lại một tiếng, hấp tấp chạy đi tìm bạn già.

Nam nhân cứ ho mãi không dừng, gương mặt vốn tái nhợt giờ đỏ bừng, cuối cùng cúi rạp bên giường phun ra một ngụm m.á.u bầm.

Phàn Trường Ngọc giật mình, sợ hắn ngã xuống đất liền vội đỡ lấy vai hắn: "Ngươi sao rồi?"

Trán hắn đã thấm đầy mồ hôi lạnh, từ cổ tới n.g.ự.c cũng ướt đẫm, cả người như vừa được vớt lên từ nước, tỏa ra mùi m.á.u nồng nặc, mái tóc rối tung dính bết trên trán, trông vô cùng thê thảm: "Đỡ hơn rồi, cảm ơn."

Hắn dùng mu bàn tay lau vết m.á.u bên khóe miệng, dựa lưng vào cột giường thở dốc, lộ ra chiếc cổ yếu ớt, tựa như con thú hoang đang hấp hối, buông xuôi giãy giụa.

Tình trạng của hắn bây giờ hoàn toàn không giống như hắn nói "đỡ hơn rồi".

Phàn Trường Ngọc nhìn hắn, bất giác lại nhớ tới ánh mắt của hắn lúc nàng vừa nhặt về, dù nửa mê nửa tỉnh vẫn cố gắng mở mắt nhìn nàng, như con sói hoang đang cận kề cái chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận