Trục Ngọc

Chương 2.2: Nam nhân nghèo túng

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

Bản dịch được đăng duy nhất tại Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.

Khi Triệu thợ mộc vội vã trở về, nam nhân kia đã mệt đến hôn mê, hơi thở mong manh như tơ.

Phàn Trường Ngọc ngồi trước cửa, giống như một lão nông gặp tai ương, mặt mày khổ sở nghĩ ngợi: nếu người này c.h.ế.t rồi, mình nên làm người tốt đến cùng, mua cho hắn cỗ quan tài đơn sơ chôn cất đàng hoàng, hay là tùy tiện đào cái hố chôn xuống cho xong?

Sờ vào túi tiền chỉ còn vài đồng lẻ, nàng cảm thấy chắc phải chọn cách sau, mình và muội muội còn phải ăn cơm, đào cho người ta cái hố coi như đã có lòng rồi.

Một lúc sau, Triệu thợ mộc bước ra với vẻ mặt nặng nề, chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng vào phòng uống cốc trà nguội.

Phàn Trường Ngọc đoán chừng người kia không qua khỏi, nói: "Triệu thúc cũng đừng tự trách, nếu người thật sự không cứu được, đó là mệnh số của hắn, đợi khi hắn trút hơi thở cuối cùng, cháu sẽ cõng hắn lên núi, tìm chỗ phong thủy tốt một chút để chôn cất."

Triệu thợ mộc bị sặc trà, ho mãi mới ổn: "Nói bậy gì thế! Người ta vẫn còn sống khỏe kia kìa!"

Phàn Trường Ngọc ngẩn người, rồi ngượng ngùng gãi đầu: "Hắn vừa ho ra máu, Triệu thúc chẩn mạch xong mặt lại nghiêm trọng như thế, cháu tưởng là người không qua được."

Triệu thợ mộc nói: "Thanh niên đó thể chất tốt, vừa nãy phun ra được ngụm m.á.u bầm kia, coi như giữ được mạng rồi. Nhưng chỉ giữ được mạng thôi, sau này có hồi phục được hay không, còn phải từ từ điều dưỡng, phải xem vận may của hắn."

Ý là rất có thể sẽ trở thành phế nhân.

Ông hỏi: "Cháu có biết hắn quê quán ở đâu, còn người thân không?"

Phàn Trường Ngọc nhớ tới thân phận hắn đã kể, lại ngồi xuống bậc cửa như lão nông gặp nạn: "Hắn nói chạy nạn từ phương Bắc tới, người nhà đã c.h.ế.t hết, trốn đến đây lại gặp sơn tặc, giờ e là chẳng còn nơi nào để đi."

Vợ chồng Triệu thợ mộc liếc nhìn nhau, mở miệng rồi lại im bặt.

Cứu người một lúc thì không sao, nhưng nuôi mãi một kẻ bệnh tật thì chẳng phải chuyện đơn giản. Vết thương hắn nặng thế này, chưa kể tiền thuốc đắt đỏ, thêm một đôi đũa là thêm một miệng ăn.

Trầm ngâm hồi lâu, Triệu thợ mộc hỏi: "Cháu tính sao?"

Phàn Trường Ngọc cầm một que gỗ vẽ hai vòng trên đất rồi nói: "Ta đã cõng người ta từ tuyết núi về đây, cũng không thể bây giờ lại đuổi hắn đi."

Triệu đại nương sốt ruột: "phụ mẫu cháu mất rồi, muội muội lại bệnh tật, còn phải uống thuốc, giờ nuôi thêm một người ăn không ngồi rồi, cháu chịu nổi sao?"

Phàn Trường Ngọc cũng cảm thấy mình đã rước phiền phức về nhà, nhưng lúc này không còn cách nào khác, nàng nói: "Cứ để hắn dưỡng thương trước đã, đợi hắn khá hơn rồi xem hắn tính thế nào."

Trong phòng, nam nhân vừa được Triệu thợ mộc châm cứu tỉnh lại liền nghe thấy đoạn đối thoại này, đôi mắt đen láy khẽ chuyển, nhìn về phía cửa.

Bên ngoài, trời đã lại đổ tuyết lớn, nhưng ánh nến trong nhà soi lên lớp tuyết trắng, trông cũng không còn lạnh lẽo như trước.

Thiếu nữ mặc chiếc áo cũ màu vàng nhạt, ngồi xổm trên bậc cửa, khuỷu tay chống lên đầu gối, một tay chống cằm, tay kia cầm que gỗ chọc chọc vẽ vẽ xuống đất, lông mày thanh tú khẽ chau lại, tựa như vừa đưa ra một quyết định khó khăn.

Hai vợ chồng già chỉ biết thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/truc-ngoc/chuong-2-2-nam-nhan-ngheo-tung.html.]

Ánh mắt của nam nhân dừng trên gương mặt nàng một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi khép mắt lại, cố đè nén cơn ho đang dâng lên trong cổ họng.

...

Tối hôm đó, chờ muội muội ngủ say, Phàn Trường Ngọc lén lấy chiếc hộp gỗ cất trên xà nhà xuống.

Bên trong có vài tờ giấy chứng nhận đất đai đóng dấu lớn và một ít tiền đồng.

Mấy tờ giấy đó là di sản phụ mẫu nàng để lại sau khi qua đời, số tiền là do Phàn Trường Ngọc mổ heo tích góp được.

Nói ra, nhà nàng vốn cũng không phải khốn khó như bây giờ. Phụ thân nàng trước kia là đồ tể nổi tiếng trong trấn, cảm thấy mua heo từ lái buôn không lời, nên dự định tự mở chuồng nuôi heo ở quê, thuê người chăm sóc. Ai ngờ chuồng heo chưa kịp dựng, phu thê ông đã gặp chuyện.

Tổ chức tang lễ gần như tiêu sạch số bạc trong nhà, lại mất nguồn thu nhập, Phàn Trường Ngọc đành phải ra ngoài g.i.ế.c heo kiếm sống.

Nàng cũng từng nghĩ tới việc bán bớt vài mẫu đất, nhưng theo luật triều đình, phụ mẫu mất mà không để lại giấy tờ chứng nhận, nữ nhi không được chia gia sản. Nếu không có nhi tử, tài sản sẽ thuộc về huynh đệ ruột của phụ mẫu.

Phàn Trường Ngọc là nữ nhi, không thể sang tên đất đai phụ mẫu để lại, cũng không thể thế chấp bán lấy bạc.

Đại bá của nàng là kẻ nghiện cờ bạc, mắc nợ chồng chất bên ngoài, một lòng muốn lấy đất đai nhà nàng để trả nợ, thỉnh thoảng lại đến gây rối, ép nàng giao ra giấy tờ.

Phàn Trường Ngọc nhất quyết không chịu. Đừng nói đó là nơi nàng đã sống hơn chục năm với phụ mẫu, từng ngọn cỏ nhành cây đều có tình cảm, nếu ngay cả chỗ ở cũng không còn, nàng và muội muội sẽ phải lang thang đầu đường xó chợ sao?

Sợ muội muội còn nhỏ, lỡ miệng nói ra, nên chỗ cất giấy tờ nàng cũng không cho muội muội biết.

Nàng đổ tiền trong hộp ra đếm, tổng cộng được ba trăm bảy mươi văn, là số tiền nàng dành dụm được sau khi trừ chi tiêu hằng ngày.

Thật ra dù không cưu mang nam nhân kia, nhà nàng cũng sắp cạn kiệt rồi.

Làm nghề mổ heo không phải kế lâu dài, tháng Chạp là lúc người ta g.i.ế.c heo ăn Tết, nên buôn bán mới khá, sang năm mới thì gần như không còn khách.

Phàn Trường Ngọc tính toán, vẫn phải nghĩ cách mở lại quán thịt heo trong nhà.

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Nàng tính nhẩm: tháng Chạp, heo sống giá mười lăm văn một cân, mua một con tám mươi cân phải tốn hơn một quan hai trăm văn.

Sau khi g.i.ế.c mổ sẽ còn khoảng sáu mươi cân thịt, nếu bán hết với giá ba mươi văn một cân thì có thể lời sáu trăm văn.

Nếu thêm phần đầu heo và lòng heo đem đi luộc, bán như món ăn sẵn, giá còn cao hơn nữa.

Vào dịp lễ Tết, nhà nào cũng phải đãi khách, nhưng đa số dân thường lại thiếu gia vị, không làm được món ngon, phần lớn sẽ ra phố mua sẵn, thịt luộc lúc này rất có thị trường.

Nghĩ thì tốt, khó là nàng giờ ngay cả tiền mua một con heo cũng không có.

Phàn Trường Ngọc thở dài, cất tiền vào túi áo, chỉ để lại giấy tờ đất trong hộp rồi cất lại lên xà nhà.

Phải nghĩ cách gom đủ tiền mua một con heo trước đã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận