TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN

Chương 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một thiếu nữ dung mạo tú lệ, vận yếm giao lĩnh màu vàng ngỗng nhạt, bước đến gần Hoắc Giác, khẽ khom hành lễ.

Hoắc Giác buông tay, nét dịu dàng thoáng hiện mặt bỗng chốc tan biến. Ánh mắt lạnh nhạt, lục lọi trí nhớ một lát nhớ phận thiếu nữ mặt, là Tiết Chân, nữ nhi duy nhất của Tiết Mậu.

“Tiết cô nương.”

“Chúc mừng Hoắc công tử đỗ đầu kỳ thi Huyện.” Tiết Chân mỉm , giọng ôn hòa dịu dàng: “Cha hôm nay vui mừng.”

Hoắc Giác cúi mắt, nhàn nhạt đáp: “Đa tạ Tiết cô nương.”

Tiết Chân vốn định nhân cơ hội trò chuyện với Hoắc Giác thêm vài câu, nhưng thấy vẻ nhiều, nàng liền thức thời cáo lui.

Nhìn bóng dáng Hoắc Giác khuất dần, ánh mắt Tiết Chân khẽ động. Vừa , nét dịu dàng thoáng hiện mặt , hẳn là nàng nhầm

Đang suy nghĩ, bỗng thấy giọng của Tiết Mậu từ phía : “Chân nhi.”

Tiết Chân hồn, khẽ khom , dịu dàng gọi: “Cha.”

“Lại cố ý ở đây chờ Hoắc Giác ?” Tiết Mậu liếc Tiết Chân:

“Hoắc Giác cần chuẩn cho kỳ thi Hương, chuyện kết đợi khi thi xong, sẽ chuyện với , con đừng nóng vội.”

Tiết Chân e lệ cụp mi: “Con lời cha.”

Miệng thì lời, nhưng mỗi Hoắc Giác đến, nàng đều “tình cờ” xuất hiện ở Trúc lư.

Tiết Mậu thở dài, quả thật con gái lớn giữ nữa!

***

Núi Thanh Đồng.

Khương Lê xách giỏ tre, gốc cây dâu tằm, nhón chân hái dâu. Mùa xuân đến, cây trái khắp núi đồi bắt đầu kết quả.

Mọi khi lên núi hái quả, nàng đều mặc y phục rẻ tiền để dễ leo trèo.

hôm nay vì gặp Hoắc Giác, nàng đặc biệt mặc bộ váy xếp ly màu đậu xanh, đây là bộ váy nhất của nàng, nàng nỡ mặc nó để leo cây.

Không thể leo cây, hiệu suất tự nhiên kém . Một canh giờ trôi qua, nàng mới hái nửa giỏ dâu.

Khương Lê thấy một chùm dâu to mọng, vội vàng nhón chân, vươn tay, nhưng vẫn tới.

Những ngón tay dính nước dâu của thiếu nữ khua khoắng trong trung vài cái, đang định bỏ cuộc thì một bàn tay thon dài vượt qua nàng, dễ dàng bẻ lấy chùm dâu đó.

Khương Lê vững, đầu , đôi mắt long lanh bỗng sáng lên. “Hoắc Giác, đến thư viện ?”

“Ta xin Sơn trưởng nghỉ phép, đến phía núi tìm chút dược liệu cho Tô bá.”

Không hiểu , giọng trầm ấm, nam tính của thiếu niên dịu dàng, quyến luyến lạ thường, khiến trái tim Khương Lê như nai con loạn nhịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-9.html.]

Nàng ngập ngừng : “Vậy hái dâu giúp , lát nữa cùng tìm dược liệu, ? Phía núi , thường xuyên cùng Tô lão bá, rõ dược liệu nào mọc ở .”

Hoắc Giác rũ mắt, mỉm đáp: “Được.”

Thiếu niên cao lớn chân dài, hơn Khương Lê cả một cái đầu, hái dâu dễ như trở bàn tay.

Người khác hái dâu chỉ là hái dâu nhưng Hoắc Giác hái dâu, như pha , nấu rượu, toát lên vẻ lịch sự tao nhã.

Từ lâu đây, Khương Lê nhận , Hoắc Giác khác với những khác. Dù y phục rách rưới cũng thể che giấu khí chất cuốn hút của .

Nàng khó diễn tả cảm giác đó, dường như như Hoắc Giác nên xuất hiện ở phố Chu Phúc.

Cũng giống như mây trời nên xuất hiện đất.

Thiếu nữ bên cạnh , ánh nắng xuyên qua tán lá xanh rờn, phác họa nên đường nét sâu lắng khuôn mặt , ánh mắt nhất thời rời .

Hoàn nhận thiếu niên vì ánh mắt của nàng mà cố ý chậm động tác một chút. Hoắc Giác Khương Lê thích ngắm khuôn mặt , liền đó, mặc cho nàng ngắm.

Cho đến khi một tiếng “rầm” vang lên, mới mặt sang.

Thấy thiếu nữ đỏ mặt, nhỏ giọng : “Chết , giỏ tre… cẩn thận rơi mất.”

Dâu trong giỏ vốn gần đầy, rơi xuống đất mất một nửa, lăn lóc mặt đất. Còn vài quả rơi váy xếp ly của Khương Lê, để vết nước màu đỏ sẫm.

“Không , hái .”

Thiếu niên xong liền lấy từ trong tay áo một chiếc khăn vải thô, xuống, nhẹ nhàng lau vết nước váy Khương Lê.

Khương Lê chằm chằm đỉnh đầu đen nhánh của Hoắc Giác, tim đập thình thịch, mặt càng lúc càng nóng.

***

Hái dâu xong, đào kha khá dược liệu, sắc mặt Khương Lê vẫn hết đỏ, cứ thế đỏ mặt trở về phố Chu Phúc.

Gần đến quán rượu Dương Ký, Hoắc Giác bỗng dừng bước. “A Lê.” Hắn khẽ gọi.

Khương Lê vội vàng dừng , chớp chớp đôi mắt ướt át, tay xách giỏ tre vô thức siết chặt: “Dạ.”

Lông mi dài của Hoắc Giác từ từ cụp xuống, ngón cái và ngón trỏ tay khẽ xoa .

“Kỳ thi Huyện , án thủ.”

Án thủ? Khương Lê ngẩn một lúc mới hiểu đó là thủ khoa!

Nàng mừng rỡ, thể tự chủ nhảy lên, nhưng vì trong mộng đang bên cạnh, nàng đành cố gắng kìm nén .

“Hoắc Giác, , giỏi quá!” Giọng Khương Lê vui vẻ như chim khách cành, nàng thật sự vui mừng cho .

Mười năm đèn sách khổ luyện, chẳng là chờ đợi khoảnh khắc ?

Đứng đầu, ít nhất cũng nắm chắc danh hiệu Tú tài trong tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận