TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN

Chương 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ chuyện hôm qua Hoắc Giác vây quanh ở phố Chu Phúc, hôm nay các cô nương xuất giá ở hai con phố cam lòng yếu thế, sáng sớm rủ kéo đến.

Khương Lê cắn môi, đang định tiến lên, Hoắc Giác lạnh giọng : “Mọi chắn đường .”

Thiếu niên dung mạo như ngọc, thần sắc lạnh lùng, khí thế bức . Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ liếc qua, tựa như đao quang kiếm ảnh ẩn giấu bên trong.

Cảnh tượng ồn ào náo nhiệt bỗng chốc im bặt.

Mấy vị cô nương , đều khí thế bức của Hoắc Giác lùi hai bước, vô thức nhường một con đường.

Chỉ Hà Tứ cô nương cam lòng tiến lên một bước: “Hoắc lang quân, chúng chắn đường, chỉ là tặng chút tâm ý nho nhỏ…”

Hoắc Giác thấy nàng đến gần liền nhanh chóng tránh sang một bên, đồng thời lạnh lùng ngắt lời: “Cô nương xin tự trọng.”

Giọng của nặng nhẹ, tốc độ nhanh chậm, nhưng lời mang theo lệ khí nồng nặc, dường như còn chút sát ý.

Trước đây Hoắc Giác cũng từng từ chối khác, tuy giọng điệu kiên nhẫn, nhưng bao giờ lạnh lùng đến mức như hôm nay, khiến cảm thấy sợ hãi, lo lắng trong lòng.

Hà Tứ cô nương tức thì đỏ hoe mắt, “Òa” một tiếng bỏ chạy.

Các cô nương khác thấy cũng lượt rời .

Khương Lệnh thừa dịp vội vàng nhắc nhở Khương Lê: “Nghe thấy ? Hoắc Giác ca ca thích cô nương quá si mê. A Lê, tỷ đừng cứ luôn xán đến mặt Hoắc Giác ca ca khiến chán ghét.”

Nếu là ngày thường, Khương Lê nhất định sẽ cãi với Khương Lệnh vài câu, bảo khiến khác chán ghét chỗ nào.

lúc nàng nào còn thấy lời Khương Lệnh, đầu óc là hình ảnh Hoắc Giác chút lưu tình từ chối khác.

Cảm giác quái dị và xa lạ khó nên lời ập đến. Hoắc Giác … dường như chút khác lạ.

Không là nhận ánh mắt của nàng, thấy tiếng Khương Lệnh, Hoắc Giác bỗng , ánh mắt lướt qua Khương Lệnh, thẳng tắp rơi mặt Khương Lê.

Chỉ trong nháy mắt, đôi mày kiếm lạnh lùng của thiếu niên trở nên dịu dàng, đôi mắt tựa đầm băng dần chút ấm áp, sâu trong đáy mắt phản chiếu khuôn mặt kiều diễm như hoa hải đường của thiếu nữ.

Trong khoảnh khắc bốn mắt , tim Khương Lê bỗng dưng còn thấp thỏm nữa.

Trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt quen thuộc, khí chất lạnh lẽo quanh như ngọc cũng vẫn như xưa.

Chắc là do đêm qua ngủ ngon nên sinh ảo giác.

Hoắc Giác vẫn là Hoắc Giác mà nàng yêu thích, chẳng lẽ biến thành yêu quái đội lốt ? Mang lớp da của Hoắc Giác, nhưng đổi nội tâm.

Nghĩ thôi cũng thấy hoang đường! Khương Lê nhịn mỉm . Cảnh xuân tươi , liễu rủ bay bay.

Thiếu nữ thanh lệ kiều diễm mỉm với thiếu niên tuấn tú như ngọc. “Hắt xì!”

Đáng tiếc cảnh tượng tươi tiếng hắt của Khương Lệnh phá vỡ.

Khương Lệnh xoa xoa mũi.

Nghĩ đến việc Hoắc Giác ca ca một đám cô nương phiền, A Lê nhất cũng đừng ở đây chướng mắt , bèn với Khương

Lê: “A Lê, và Hoắc Giác ca ca thư viện , tỷ mau hái dâu tằm , muộn nữa thì nắng to.”

Khương Lê “ừm” một tiếng, ánh mắt vẫn Hoắc Giác.

Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, thái độ Hoắc Giác khi từ chối Hà Tứ cô nương khiến nàng hài lòng.

Đã hôn phu từ nhỏ của nàng, thì tự nhiên giữ gìn nam đức.

“Vậy lên núi đây.” Thiếu nữ cong môi : “Đợi tan học, sẽ đồ ăn ngon cho .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-8.html.]

Hôn phu từ nhỏ của nàng giữ nam đức như , nàng tự nhiên chút đồ ăn ngon để khao .

***

Khương Lệnh bóng lưng nàng bước nhẹ nhàng vui vẻ, nhất thời khó hiểu: Tỷ đang vui vẻ cái gì ?

Thiếu niên lắc đầu, nghĩ thì nghĩ nữa, chuyển sang nhắc đến một chuyện khác: “ , Hoắc Giác ca ca, hôm nay hình như là ngày yết bảng ?”

Thành Đồng An thuộc phủ Thường Châu, kỳ thi Huyện và kỳ thi Phủ mỗi năm một , thi đậu kỳ thi Phủ mới tư cách tham gia kỳ thi Viện ba năm hai .

Năm nay Khương Lệnh tham gia, nhưng Hoắc Giác tham gia kỳ thi Huyện, ngày yết bảng chính là hôm nay.

“Là hôm nay.” Hoắc Giác nheo mắt.

Năm Thành Thái thứ năm, liên tiếp đạt ba án thủ ở kỳ thi Huyện, kỳ thi Phủ, kỳ thi Viện, giành mỹ danh “Tiểu Tam nguyên”.

(*)Án thủ: đầu

Tháng Tám tham gia thi Hương, đỗ Giải nguyên phủ Thường Châu.

Khi bá tánh thành Đồng An đều mong Hoắc Giác tiến Kinh thể đoạt thêm một “bảng vàng”, rạng danh học trò Đồng An khắp Đại Chu.

Nào ngờ sang năm đến Thịnh Kinh, vì chuyện của Từ Thư Dao, đành bỏ lỡ kỳ thi Hội, mất cơ hội Thịnh Kinh.

Hoắc Giác khẽ khép mắt, nếu thuận lợi tham gia thi Hội, cần sớm giải quyết Từ Thư Dao.

Hai học đường, Hoắc Giác liền Sơn trưởng Tiết Mậu gọi đến sơn xá Khung Lư.

Sơn xá là nơi nghỉ ngơi của các đời Sơn trưởng, vì cửa một rừng trúc cao lớn um tùm, nên còn gọi là Trúc lư.

Tiết Mậu đặt một bộ bàn ghế trúc trong rừng, ung dung pha .

Người đàn ông hình cao lớn nho nhã, tướng mạo đoan chính, để một bộ râu quai nón đen nhánh bóng mượt.

Hoắc Giác qua rừng trúc, đang định cung kính hành lễ, thì thấy Tiết Mậu phất tay áo, sang sảng: “Không cần đa lễ.”

Thiếu niên vì lời mà dừng động tác, trịnh trọng chắp tay hành lễ.

Kiếp , khi Hoắc Giác độc đoán chuyên quyền, Tiết Mậu từng cắt áo đoạn nghĩa, mắng là loạn thần tặc tử, nhưng Hoắc Giác từng quên ơn nghĩa Tiết Mậu đối với .

“Học trò bái kiến Sơn trưởng.”

“Ngồi xuống .” Tiết Mậu mỉm rót hai chén : “Hôm nay Huyện thí yết bảng, con thứ mấy ?”

“Thứ nhất.” Hoắc Giác bình tĩnh .

Tiết Mậu ngước mắt đánh giá , chỉ thấy thiếu niên thần sắc ung dung tự tại, vẻ mừng rỡ cũng vẻ kiêu ngạo, quả thật là bất động như núi.

“Con cũng tự hiểu đấy, đúng , con án thủ.” Tiết Mậu uống cạn chén , : “Tri huyện đại nhân ý mở tiệc, nhờ đưa mời cho con, con ?”

Hoắc Giác trầm ngâm một lát, lắc đầu: “Chỉ là Huyện thí mà thôi, hơn nữa, bá phụ học trò bệnh nặng, thật sự tâm trạng dự tiệc.”

Tiết Mậu vuốt râu, ý tán thưởng trong mắt càng nhiều thêm: “Nên như , dù tài hoa hơn cũng vượt năm ải c.h.é.m sáu tướng, mới thể đề danh bảng vàng. Con bây giờ mới chỉ qua ải thứ nhất, chớ nên nóng vội, đắc ý vênh váo.”

“Học trò ghi nhớ lời dạy của Sơn trưởng.”

Tiết Mậu khảo nghiệm học vấn của Hoắc Giác nửa canh giờ, mới cho rời .

Ra khỏi rừng trúc, Hoắc Giác nhẹ nhàng vuốt ve túi tiền trong tay áo, mày mắt lạnh nhạt bỗng nhiên dịu dàng. Hắn buông tay, đang định bước , phía bỗng nhiên truyền đến một giọng dịu dàng.

“Hoắc công tử xin dừng bước.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận