Khương Lê mặt mày ủ rũ về quán rượu.
Thiếu nữ phố Chu Phúc thích Hoắc Giác ít, Tô Dao , ai cũng hái đóa hoa cao ngạo .
Ôi, là địch mạnh vây quanh cũng ngoa.
Không những khác, chỉ đến khuê mật của Khương Lê.
Lưu Yến sinh thanh tú khả ái, cha là Tú tài, , hiểu lễ nghĩa. Trương Oanh Oanh kiều diễm hoạt bát, gia cảnh giàu , là con gái một, gia tài bạc triệu đều là của nàng.
So với họ, Khương Lê cũng chỉ khuôn mặt là đáng giá.
Do dự hồi lâu, Khương Lê vẫn quyết định đem bạc đưa cho Hoắc Giác.
Tuy bạc thật sự tao nhã bằng ngọc bội và nghiên mực, nhưng lúc Hoắc Giác đang thiếu chính là bạc. Cùng lắm thì coi như mượn nàng thôi, hiện tại đang túng thiếu, chỉ là mượn, hẳn là sẽ nhận.
***
Thư viện Chính Đức.
Trong học đường rộng lớn, hai mươi bộ bàn học sắp xếp chỉnh tề, vài thiếu niên đang những chiếc ghế gỗ phía , hạ giọng đùa chuyện.
Một thiếu niên mặc áo lam sinh động kể : “Vừa Hoắc Giác một đám tiểu thư vây quanh, suýt chút nữa thoát ! Ta thấy mặt khó coi đến mức sắp nên lời.”
“Khoa trương ? Những tiểu thư đó vây quanh gì?” Một thiếu niên bên cạnh mày rậm mắt to tiếp lời.
“Còn gì nữa? Đương nhiên là tặng đồ vật bày tỏ tâm ý chứ!” Thiếu niên áo lam : “Tiểu thư trong thành Đồng An chúng , ai mà thích Hoắc Giác?”
“Chẳng qua là trúng khuôn mặt của Hoắc Giác thôi, những tiểu thư thật nông cạn.”
…
Một đám ríu rít ngừng, nửa đùa nửa giễu, Khương Lệnh hồi lâu, càng càng thấy bực bội trong lòng.
Cũng A Lê chạy tặng đồ .
“Sao ? Các ngươi đang ghen tị ? Sáng sớm ồn ào ngừng.” Khương Lệnh đặt quyển sách trong tay xuống, chế giễu : “Yên tâm, chỉ cần học vấn của các ngươi hơn Hoắc Giác ca ca, dù xí đến , cũng sẽ tiểu thư để ý đến các ngươi. Vấn đề là, các ngươi ?”
Mấy Khương Lệnh đến đỏ mặt tía tai, đang định cãi , khóe mắt liếc thấy một bóng cao lớn, thẳng tắp.
Mọi đồng loạt im bặt.
Hoắc Giác chậm rãi bước học đường, sắc mặt lạnh nhạt.
Hắn cao lớn, hơn đám thiếu niên nửa cái đầu. Dáng thẳng tắp như tùng như trúc, rõ ràng tuổi tác tương đương, nhưng đó, khí thế áp đảo hơn khác.
Những thiếu niên còn thao thao bất tuyệt , bầu khí nhất thời ngượng ngùng.
Trong thư viện, ai dám chọc giận Hoắc Giác.
Vừa thấy Hoắc Giác Sơn trưởng gọi , mấy thiếu niên mới dám lén lút lưng vài câu. Giờ chính chủ , nào còn dám hó hé.
Hoắc Giác cũng bọn họ, rũ mắt xuống, mặt chút gợn sóng, thẳng đến bàn học của xuống, lấy một quyển
《Xuân Thu Sao Độc》 chậm rãi lật xem.
Mấy thiếu niên thấy , lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khương Lệnh khinh bỉ bĩu môi, đầu về phía Hoắc Giác, hỏi: “Hoắc Giác ca ca, lúc nãy đến thư viện gặp A Lê ?”
Lông mi cụp xuống của Hoắc Giác hề động đậy: “Không.” Khương Lệnh thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-5.html.]
Tốt lắm, xem lời hôm qua vẫn chút tác dụng, tỷ tỷ ngốc của sắc mờ mắt, ngốc nghếch chạy trêu chọc Hoắc Giác ca ca.
***
Không lâu , tiếng trống vang lên, lão tuổi ngoài thất tuần, tay kẹp thước và sách, lắc lư bước học đường.
Bài học hôm nay giảng về 《Xuân Thu》, Hoắc Giác lơ đãng lật xem quyển sách trong tay.
Quyển sách năm sáu tuổi thể ngược xuôi, chỉ 《Xuân Thu》 mà sách trong tàng thư các của gia tộc, đều xem qua phần lớn, và đều thuộc lòng.
thì ?
Vị Nhị công tử Vệ gia uyên bác, tài hoa xuất chúng c.h.ế.t từ lâu. Hoắc Giác bây giờ chỉ là một cô hồn dã quỷ sống vì báo thù.
Hoắc Giác cụp mi xuống, ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua một câu trang sách — Tử bất phục thù, phi tử dã.
(*)Người trả thù, quân tử.
Thư viện Chính Đức đánh trống học giờ Mão, giờ Thân tan học.
Hoắc Giác trong lòng lo lắng cho Tô Thế Thanh, giờ Ngọ, bẩm báo với Sơn trưởng rời khỏi thư viện.
Trở về phố Chu Phúc, Tào bà bà thuê đến chăm sóc Tô Thế Thanh từ phòng Tô Thế Thanh , trong tay bưng cái đĩa đựng một cái bát .
Tào bà bà thấy Hoắc Giác tan học, vội vàng : “Trong bếp còn cơm nóng, A Giác con mau ăn , Tô đại phu ngủ .”
Hoắc Giác đáp một tiếng, bước chân về phía bếp.
Ăn cơm xong, Hoắc Giác ngoài cửa phòng Tô Thế Thanh một chút mới về phòng.
Hắn xoa xoa đầu, xuống bên cạnh lò sưởi ấm. Mấy ngày nay luôn đau đầu, một ngày đau hơn một ngày.
Hoắc Giác vốn quen chịu đựng đau đớn, nhưng cơn đau lúc khiến gần như thể thở nổi. Cảm giác như vô lưỡi d.a.o cứa trong đầu, đấu đá lung tung.
Hoắc Giác định dậy, mắt bỗng tối sầm, cả ngã thẳng xuống giường.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Ánh mặt trời xuyên qua lớp giấy mỏng, từ chiếc bàn cũ kỹ chậm rãi di chuyển đến chiếc giường lò cạnh tường.
Thiếu niên bất động giường bỗng rên lên một tiếng, ngay đó mở to mắt. Đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên tia sắc lạnh, khí thế quanh bức , khác hẳn với nửa khắc .
Thiếu niên bước xuống giường, quanh bốn phía, khóe miệng nhếch lên một nụ lạnh.
“Ra đây!”
Giọng lạnh lẽo vang lên, căn phòng càng thêm tĩnh lặng.
Cơn gió ấm áp bên ngoài thổi qua khung cửa sổ, mang theo tiếng động nhẹ. Ngoài , còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Hoắc Giác càng thêm sắc bén.
Vài thở , rõ ràng còn đang ở Kim Loan điện, thích khách vây kín.
Sao chỉ trong nháy mắt xuất hiện ở đây? Đây rốt cuộc là yêu thuật gì?
Hoắc Giác đợi một lúc lâu cũng thấy thích khách xuất hiện, mím môi, cẩn thận quan sát xung quanh.
Nhìn xuống thấy bàn cạnh giường lò một quyển 《Xuân Thu》, bước tới cầm quyển sách lên lật xem, lông mày bỗng nhiên nhíu .
Đây là chữ của .