Tô Thế Thanh ho đến mặt đỏ bừng, Hoắc Giác tiến lên vỗ lưng cho ông ấy, đợi ông ấy đỡ hơn rồi mới dìu ông ấy ngồi dậy, rót cho ông một chén trà nóng.
Nước trà ấm nóng làm dịu cơn đau ở ngực, Tô Thế Thanh vỗ vỗ mu bàn tay Hoắc Giác, khàn giọng nói: “A Giác, ta không sao, con đừng lo lắng.”
Hoắc Giác nắm lấy bàn tay gầy guộc của Tô Thế Thanh, dịu dàng nói: “Sơn trưởng đã gửi thư đến Trung Châu, ít ngày nữa sẽ tìm được Phương thần y. Tô bá, bệnh của người sẽ khỏi.”
Y thuật của Phương thần y cao siêu, ngay cả ngự y trong Thái y viện cũng phải kính nể. Chỉ là người này tung tích không rõ, quanh năm như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, muốn tìm được ông ta nào phải chuyện dễ.
Tô Thế Thanh thở dài trong lòng, tuy y thuật của ông ấy bình thường, nhưng cũng biết mình không còn sống được bao lâu nữa. Gần sáu mươi tuổi, ông ấy đã sớm xem nhẹ sinh tử. Nhưng ông ấy không muốn Hoắc Giác lo lắng, đứa trẻ này nhìn thì khó gần, nhưng thực chất là người biết ơn.
“Tốt, tốt, Tô bá sẽ gắng gượng chờ Phương thần y đến.” Tô Thế Thanh cười rạng rỡ: “Mấy tháng nữa con sẽ đi thi, con cứ chuyên tâm ôn tập. Chuyện của ta con đừng bận tâm, Tô bá chờ con thi đỗ Cử nhân, Tiến sĩ trở về.”
Ánh mắt Hoắc Giác khẽ động, nhẹ nhàng gật đầu.
***
Khương Lê ủ rũ bước ra khỏi con hẻm, băn khoăn không hiểu nổi, Hoắc Giác biết có nhiều người muốn hắn làm phu quân từ nhỏ như vậy, sao lại có vẻ không vui chút nào?
Chẳng lẽ trong lòng hắn vẫn còn vương vấn Tô Dao? Nhưng Tô Dao đã không cần hắn nữa mà.
Nghĩ đến lúc nãy Hoắc Giác đẩy nàng ra ngoài cửa với vẻ lạnh lùng, Khương Lê tủi thân nghĩ bụng: Hoắc Giác thật là không hiểu phong tình…
Cô nương nhỏ đang mải suy nghĩ, không để ý phía sau có người bám theo.
“Khương Lê!”
Khương Lê giật mình, vai bất giác co rúm lại.
Quay đầu lại thấy là đệ đệ Khương Lệnh, không khỏi nhíu mày: “Không biết lớn nhỏ, ta là tỷ tỷ, sao đệ có thể gọi thẳng tên ta? Cẩn thận khi về thư viện, bị tiên sinh phạt chép sách.”
Khương Lệnh bĩu môi: “Tỷ cũng chỉ ra sớm hơn đệ một khắc, chúng ta ra ngoài, tỷ xem có ai tin tỷ là tỷ tỷ của đệ không?”
Khương Lệnh và Khương Lê là tỷ đệ song sinh, tỷ đệ hai người sinh ra trước sau chỉ cách nhau một khắc.
“Hơn một khắc cũng là tỷ tỷ.” Khương Lê phồng má: “Sau này mà còn gọi thẳng tên ta nữa, xem ta có đáp lại đệ không.”
“Thôi được rồi, tỷ tỷ.” Khương Lệnh lười tranh cãi với nàng, nghiêng đầu nhìn con hẻm mà Khương Lê vừa đi ra, liếc mắt nhìn nàng: “Tỷ vừa đi đâu vậy? Hôm nay Hoắc Giác ca ca không đến thư viện, có phải tỷ lén đi gặp huynh ấy không?”
Mặt Khương Lê đỏ bừng: “Không… không phải, ta đi đưa bánh khoai từ cho Tô lão bá.”
Khương Lệnh từ trong bụng mẹ đã ở cùng Khương Lê, sao có thể không hiểu nàng? Vừa nhìn sắc mặt nàng liền biết mình nói đúng.
“Tỷ, Hoắc Giác ca ca… mùa thu này sẽ đi thi Hương. Theo lời tiên sinh, Hoắc Giác ca có tài năng đỗ Trạng nguyên, sang xuân chắc chắn sẽ lên Kinh thành dự thi Hội. Người như huynh ấy, một khi đã đến Thịnh Kinh, chắc chắn sẽ không quay về, tỷ đừng đặt tâm tư vào huynh ấy nữa.”
Khương Lê ngẩn người. Nàng không phải không biết Hoắc Giác học vấn uyên thâm, cũng không phải không biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời khỏi thành Đồng An.
Nhưng nếu không thử, nàng sợ sau này sẽ hối hận. Nàng thích hắn sáu năm rồi, nàng còn có thể có bao nhiêu cái sáu năm để đơn thuần và kiên trì thích một người như vậy?
Dù sao, trên đời này cũng chỉ có một Hoắc Giác.
Khương Lê im lặng suốt dọc đường, Khương Lệnh thấy nàng không nói gì, cũng không nỡ tiếp tục nói nàng nữa.
Đêm đó, sau khi tắm rửa xong, Khương Lê lại nhớ đến lời Khương Lệnh nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-4.html.]
Nếu Hoắc Giác sang năm lên Kinh ứng thí, e rằng ngay cả lộ phí cũng không có. Tô lão bá từ năm ngoái bị thương, tốn không ít tiền chữa bệnh, trong nhà đã sớm nghèo rớt mồng tơi.
Hoắc Giác hiện tại vừa phải lo liệu hiệu thuốc, vừa phải chuẩn bị cho kỳ thi Hương vào mùa thu, lại còn phải chăm sóc Tô lão bá đang ốm, gánh nặng thật sự quá lớn.
Nghĩ đến đây, Khương Lê vội vàng xuống giường, lấy ra một chiếc hộp vuông giấu dưới gầm giường. Bên trong là của hồi môn nàng tích cóp hai năm qua, Khương Lê lấy hết những mảnh bạc vụn ra, bỏ vào một túi tiền.
Nàng ôm túi tiền, thầm nghĩ, hy vọng ngày mai Hoắc Giác đừng đuổi nàng ra ngoài nữa, thật mất mặt.
***
Sáng sớm hôm sau, Khương Lê ăn sáng xong liền vội vàng ra ngoài. Đến hiệu thuốc mới biết Hoắc Giác hôm nay đã đến thư viện.
Khương Lê đành quay về quán rượu, vừa đến cửa đã nghe thấy có người gọi mình: “A Lê.”
Khương Lê nhìn theo tiếng gọi.
Dưới gốc cây hạnh đang nở rộ, là hai thiếu nữ xinh đẹp đứng đó, đang mỉm cười nhìn Khương Lê.
Thiếu nữ mặc váy xếp ly màu xanh lá cây tên là Lưu Yên, là Đại tiểu thư của hiệu sách Đông Dương, vừa rồi chính là nàng ấy gọi Khương Lê.
Người bên cạnh nàng mặc váy xếp ly màu sen nhạt là tiểu thư của cửa hàng trang sức, Trương Oanh Oanh.
“Sao hai người lại đến đây?” Khương Lê hỏi, cửa hàng trang sức và hiệu sách ở đầu phố, cách cuối phố tận mấy dặm đường.
Trương Oanh Oanh nhìn trái nhìn phải, đợi Khương Lê đến gần mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta đến đưa đồ cho Hoắc Giác.”
Khương Lê lúc này mới chú ý đến đồ trên tay hai người.
Trương Oanh Oanh nắm trong tay một chiếc túi thơm tinh xảo, bên trong đựng một miếng ngọc bội trắng trong suốt, còn trên tay Lưu Yên là một chiếc hộp gỗ trầm hương, một thỏi mực tỏa hương thơm ngát nằm yên tĩnh trên lớp nhung màu chàm.
Khương Lê đang ôm một túi bạc vụn: … Là nàng tầm thường rồi.
Đồ của hai người vẫn còn đây, chứng tỏ Hoắc Giác không nhận. Khương Lê không khỏi hỏi: “Hoắc Giác có từ chối đồ của hai người không?”
“Có, huynh ấy nói không có công thì không nhận lộc, không chịu nhận đồ của ta và Yên nhi.” Trương Oanh Oanh bĩu môi nhỏ nhắn, bất mãn nói: “Ta thấy, Hoắc Giác quá cổ hủ rồi.”
“Đây không phải cổ hủ.” Lưu Yên dịu dàng sửa lời Trương Oanh Oanh: “Đây là Hoắc công tử giữ lễ, là hành vi của quân tử.”
“Giữ lễ gì chứ!” Trương Oanh Oanh nói: “Chúng ta tặng cũng không phải thứ gì mờ ám, cần gì phải giữ lễ? Rõ ràng là không hiểu phong tình!”
Dân phong Đại Chu cởi mở, nữ tử tặng quà cho nam tử mình thích là chuyện thường. Túi tiền Hoắc Giác eo hẹp, ngọc bội và mực thượng hạng đều không cần, chẳng phải là không hiểu phong tình sao?
Lưu Yên mỉm cười dịu dàng, cũng không tranh luận gì với Trương Oanh Oanh.
Cha của Trương Oanh Oanh là thương nhân giàu có nhất phố Chu Phúc, nàng ấy được nuông chiều từ nhỏ, hôm nay bị Hoắc Giác từ chối, trong lòng tự nhiên không vui.
Lưu Yên nhìn Khương Lê im lặng hồi lâu, mỉm cười hỏi: “A Lê, vừa rồi cô định đi tìm Hoắc công tử sao?”
“Ừm, nhưng khi ta đến thì huynh ấy đã đi rồi.”
“Cô dậy muộn như vậy, đương nhiên không gặp được huynh ấy rồi.” Trương Oanh Oanh cười véo eo thon của Khương Lê: “Này, A Lê, cô cũng đi tặng đồ đúng không? Tặng cái gì?”
Khương Lê lấy từ trong thắt lưng ra một túi tiền.
Trương Oanh Oanh vừa nhìn liền “phụt” một tiếng cười ra: “A Lê, cô tặng bạc cũng quá tầm thường rồi. Hoắc Giác là người đọc sách, chắc chắn sẽ không lấy túi tiền của cô đâu, may mà cô chưa gặp huynh ấy. Nếu không, mất mặt lắm!”