Lúc mười tuổi Hoắc Giác mới đến phố Chu Phúc. Khi ấy, Tô lão gia cứu hắn từ trong núi ra, người đầy m.á.u me, thoi thóp như chỉ mảnh treo chuông.
May thay Tô lão gia là đại phu, mất ba ngày ba đêm mới giành lại được mạng hắn từ tay Diêm Vương.
Lúc đó, mặt Hoắc Giác bị cành cây đá vụn cứa chi chít những vết thương dài nhỏ, trông vô cùng đáng sợ.
Tô lão gia ngày thường hay đi hái thuốc, khám bệnh. Ông ấy đi rồi, trong nhà chỉ còn Tô Dao, nhưng Tô Dao chê hắn xấu xí, không chịu chăm sóc.
Vì vậy, việc chăm sóc Hoắc Giác rơi vào tay Khương Lê. Hoắc Giác hôn mê ba tháng trời.
Ba tháng ấy, Khương Lê tận mắt chứng kiến hắn từ một “tên quái dị” lột xác thành một khối ngọc đẹp hiếm thấy trên thế gian.
Nàng Khương Lê chín tuổi, từ đó thầm thương trộm nhớ tiểu lang quân tên Hoắc Giác.
Khi ấy, Khương Lê còn nghĩ, đợi hắn tỉnh lại sẽ cùng hắn vui đùa. Trong vở kịch thường hát: “Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.” Đối với A Lê, thanh mai trúc mã, dễ dàng nảy sinh tình cảm.
Nào ngờ, ngày thứ hai Hoắc Giác tỉnh lại, Tô Dao chống nạnh, hả hê nói với Khương Lê: “Hoắc Giác đã đồng ý làm hôn phu từ nhỏ của ta rồi, sau này cô tránh xa huynh ấy ra!”
Lời Tô Dao nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Lần đầu tiên Khương Lê động lòng với một người mà cứ thế tan thành mây khói, chẳng đi đến đâu.
***
Gió xuân vẫn còn se lạnh, nhưng so với vẻ mặt Hoắc Giác, cơn gió ấy đã ấm áp vô cùng.
Thế nhưng, vẻ lạnh lùng xa cách của Hoắc Giác không hề khiến Khương Lê chùn bước. Thiếu nữ mỉm cười, má lúm đồng tiền bên khóe môi còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời phía sau.
“Mẹ ta làm bánh khoai từ kỷ tử, bảo ta mang sang biếu Tô lão gia một ít.”
Nghe vậy, Hoắc Giác nghiêng người, để Khương Lê vào trong. “Tô bá vừa mới tỉnh.”
Sau bữa trưa Tô Thế Thanh đã nghỉ ngơi, mới tỉnh lại nửa khắc trước, nên không biết Tô Dao đã đến.
Khương Lê đoán Hoắc Giác chắc chắn sẽ không nói chuyện Tô Dao với Tô lão gia, nàng cũng không nhắc đến, chỉ kể vài chuyện lạ nghe được ở quán rượu, khiến Tô Thế Thanh cũng thấy tinh thần tốt hơn đôi chút.
“A Lê, khi nào rảnh rỗi, con với A Lệnh cứ đến đây trò chuyện với ta. Dao nhi đi rồi, trong nhà bỗng chốc vắng vẻ hẳn.” Tuổi Tô Thế Thanh đã cao, lại vừa trải qua một kiếp nạn, sợ nhà cửa hiu quạnh, mà Hoắc Giác lại là người ít nói.
Khương Lê vui vẻ đáp: “Vâng ạ, Tô lão gia, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm, người đừng chê con phiền là được.”
Từ phòng Tô lão gia ra, Khương Lê tìm thấy Hoắc Giác ở sân trong.
Thiếu niên đang ngồi xổm phơi dược liệu, bên cạnh đặt một chiếc giỏ tre, bên trong toàn là dược liệu còn ẩm ướt.
Khương Lê ngồi xổm xuống bên cạnh Hoắc Giác, cùng hắn xếp dược liệu vào nia tre.
Hoắc Giác liếc nhìn nàng một cái, không nói gì. Khương Lê len lén nhìn Hoắc Giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-3.html.]
Trước đây, hai người không qua lại nhiều, phần lớn là khi mẹ nàng sai nàng mang đồ ăn sang cho Tô lão gia, nàng mới được gặp hắn.
Đây là lần đầu tiên họ làm việc cùng nhau.
Nghĩ đến đây, khóe môi Khương Lê không khỏi cong lên, một lần quen thì hai lần thân, nàng đến nhiều thêm vài lần, Hoắc Giác sẽ nhanh chóng thân thiết với nàng thôi.
Nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của Khương Lê, động tác trên tay Hoắc Giác khựng lại, nghiêng đầu nhìn sang.
“Dược liệu mọc trên mặt ta à?”
“A, không… không phải.” Bị bắt gặp, Khương Lê đỏ mặt, ấp úng nói: “Ta chỉ muốn xem huynh có buồn không thôi.”
“Buồn?”
“Thì là… thì là, những lời Tô Dao nói hôm nay, huynh đừng để trong lòng.” Khương Lê thật muốn cắn lưỡi mình, mỗi lần ở trước mặt Hoắc Giác, nàng đều nói năng lộn xộn, thật chẳng ra làm sao.
Hoắc Giác mặt không cảm xúc “Ừ” một tiếng.
Khương Lê rũ mi mắt, cũng không tiện lén nhìn hắn nữa.
Giọng hắn nghe tuy bình tĩnh, nhưng Khương Lê nghĩ, dù sao hắn cũng là phu quân từ nhỏ của Tô Dao, hôm nay trước mặt bao nhiêu người bị Tô Dao “ruồng bỏ”, trong lòng chắc chắn không dễ chịu gì.
“Hoắc Giác.” “Ừ.”
“Huynh đừng buồn, Tô Dao không cần huynh, ta cần.” Khương Lê nắm chặt một nắm dược liệu, cố ý nhỏ giọng lại, có chút căng thẳng.
Hoắc Giác: “…”
Khương Lê thấy Hoắc Giác không nói gì, tưởng hắn không thích mình.
Bèn cắn môi, nhịn đau nói thêm: “Ngoài ta ra, Từ Nhị cô nương ở tiệm rèn, Trương Đại cô nương ở cửa hàng trang sức, Lâm cô nương ở tiệm hoa quả, còn cả Lưu cô nương ở hiệu sách Đông Dương, họ đều rất thích huynh. Trương Đại cô nương còn nói, nếu huynh làm hôn phu từ nhỏ của nàng ấy, ngày sau nhất định sẽ xây cho huynh một căn nhà vàng.”
Hoắc Giác: “…”
“Ngoài mấy vị nương tử ở phố Chu Phúc này, còn có cả những người ở phố Nam Viện và phố Tây Liễu…” Khương Lê dịu dàng nói, bẻ ngón tay đếm tiếp, như thể sắp kể ba ngày ba đêm không hết.
“Dừng lại.” Hoắc Giác đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Lê một lúc, môi mỏng khẽ mở: “Ai nói ta muốn làm hôn phu từ nhỏ?”
Khương Lê: “… Nhưng trước đây huynh vẫn luôn là hôn phu từ nhỏ của Tô Dao mà.”
Không lâu sau, Khương Lê bị Hoắc Giác “mời” ra khỏi hiệu thuốc Tô gia.
Thiếu niên đứng dưới ánh nắng xuân rực rỡ, ánh mắt nhìn nàng còn lạnh hơn cả tảng băng ở hồ Khai Dương. Chỉ thấy ngón tay thon dài của hắn đặt lên mép cửa, “cạch” một tiếng, đóng sập cánh cửa trước mặt Khương Lê đang ấm ức.
Hoắc Giác vừa đóng cửa, liền nghe thấy tiếng ho khan của Tô Thế Thanh truyền đến từ trong nhà. Hắn nhíu mày, bước nhanh vào trong.