Quyển sách cũng là quyển dùng khi còn học ở thư viện lúc nhỏ, nhưng khi tịnh cung, rõ ràng đốt hết tất cả những quyển sách .
Hoắc Giác đặt sách xuống, ánh mắt bỗng nhiên dừng , rơi ống tay áo vải xanh bạc màu ở cổ tay.
Hắn là Chưởng ấn Đốc công nắm quyền lực tối cao, quyết định việc trong triều đình, loại y phục vải thô ngay cả tên nô bộc dắt ngựa cho cũng mặc.
Hoắc Giác quyển sách bàn, trong lòng dâng lên một suy nghĩ khó tin.
Hơi thở bỗng dưng nghẹn , “rầm” một tiếng mở cửa phòng, sải bước ngoài.
Trong sân, nia tre vẫn còn phơi những vị thuốc như cát cánh, tang bạch bì… trong khí thoang thoảng mùi thuốc.
Hoắc Giác cúi sờ những vị thuốc đang phơi dở, ánh mắt phức tạp.
Đây đều là dược liệu của Ma Hạnh Thạch Cam Thang và Tiểu Thanh Long Thang.
Nhiều năm , khi còn sống ở phố Chu Phúc, thường sắc hai thang thuốc cho Tô bá chữa bệnh.
Hoắc Giác dậy, ánh mắt lướt qua từng ngọn cỏ, từng gốc cây nơi đây, bàn tay đặt bên hông khỏi run rẩy.
Lòng bàn tay siết chặt thành quyền, mím môi, thở dần dần chậm .
Trải qua bao nhiêu năm chìm nổi trong biển máu, tâm trạng còn gợn sóng, dù núi Thái Sơn sụp đổ mặt cũng vẫn bình tĩnh như nước.
Đã lâu những cảm xúc phức tạp như , kinh ngạc, thể tin , và cả một chút… mong đợi.
Hoắc Giác nhất thời phân biệt , mơ, là thật sự… trở về?
lúc , một tiếng gõ cửa yếu ớt bỗng vang lên, ngay đó, Hoắc Giác thấy giọng ám ảnh trong giấc mơ suốt bao nhiêu năm.
“Hoắc… Hoắc Giác, ở đó ?”
***
Hoắc Giác sững tại chỗ.
Có lẽ vì nhớ quá nhiều trong những giấc mơ nửa đêm, quá quen thuộc với thứ của Khương Lê.
Giọng dịu dàng ngoài cửa lúc chính là A Lê của .
Chờ đợi lẽ lâu hơn bình thường một chút, giọng của Khương Lê vang lên: “Hoắc Giác, ở đó ?”
Hoắc Giác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng bước đến cửa bên.
Cánh cửa “kẽo kẹt” mở , tấm gỗ lướt nhanh trong khí, khẽ lay động vạt áo .
Ngoài cửa, tiểu cô nương xinh như hoa hải đường rụt rè , đôi mắt nai tròn xoe như phủ một lớp sương mỏng, long lanh và ngây thơ.
Hơi thở Hoắc Giác khựng , lồng n.g.ự.c như m.á.u nóng thiêu đốt, đau rát.
Hắn lặng lẽ nàng, ánh mắt sâu thẳm vượt qua thời gian dài đằng đẵng, rơi khuôn mặt tươi tắn của nàng.
Mở miệng lẩm bẩm: “A Lê…”
***
Khương Lê luôn cảm thấy Hoắc Giác hôm nay chút kỳ lạ, nhưng nghĩ là lạ ở chỗ nào.
Vẫn là khuôn mặt , vẫn là đôi mắt .
đôi mắt vốn lạnh lùng u ám chút khác biệt, giống như biển sâu trong đêm tối, thì bình lặng, nhưng ẩn chứa sóng gió mãnh liệt.
Bị Hoắc Giác chằm chằm rời mắt, tiểu cô nương nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ miên man, đỏ mặt chỗ khác. Tóc mái phồng nhẹ gió khẽ lay động, lộ vầng trán trơn bóng.
“Ta, đến đưa đồ cho .” Khương Lê cắn nhẹ đầu lưỡi, cố nén nhịp tim đang loạn nhịp, từ trong thắt lưng lấy một túi tiền thêu hình trúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-6.html.]
Đó là một túi tiền bằng lụa màu xanh biếc, vài cọng trúc xanh thêu mặt túi còn sót vài sợi chỉ nhỏ.
Mấy cọng trúc là Khương Lê thêu mất mấy canh giờ khi đến đây, chỉ để cho túi tiền trông tao nhã hơn một chút.
Tiếc là nàng khéo tay, trúc thêu xiên xẹo, chẳng trúc, chẳng lá, trông vẻ kệch cỡm.
Khương Lê hổ cúi đầu.
Trong tầm mắt đang cúi xuống của nàng, một bàn tay trắng nõn thon dài, xương khớp rõ ràng nhanh chóng xuất hiện. Bàn tay nhận lấy túi tiền, mà nhẹ nhàng nắm lấy một ngón tay của Khương Lê.
Đầu ngón tay chai sạn nhẹ nhàng xoa nắn những vết kim châm chi chít đầu ngón tay nàng.
Hành động thật sự quá mật, dù Khương Lê thầm thương Hoắc Giác từ lâu, cũng khỏi cảm thấy bối rối và ngỡ ngàng.
Nàng theo bản năng rụt tay , nhưng Hoắc Giác chịu buông, rõ ràng thấy dùng sức nhiều, nhưng tay nàng thể động đậy chút nào.
“Tay A Lê thương?”
Khương Lê nhanh chóng liếc , rụt tay nữa, chỉ nhỏ giọng : “Bị thương lúc thêu túi tiền , đấy, nữ công của vẫn luôn vụng về.”
Vừa dứt lời, tiểu lang quân mặt như cuối cùng cũng chú ý đến túi tiền, vươn tay nhẹ nhàng một cái, túi tiền liền rơi lòng bàn tay .
Hoắc Giác chậm rãi vuốt ve những cọng cỏ xiên xẹo, thấp giọng : “Sao vụng về ? Mấy cọng cỏ lan thấy sinh động, khác lạ.”
Khương Lê: “…” Cỏ lan…
Cỏ…
Lúc Hoắc Giác cũng chợt nhớ , năm thi Hương, Khương Lê quả thật tặng một túi tiền, nhưng nhẫn tâm từ chối.
Khi đó chỉ một lòng báo thù, hết đến khác tổn thương trái tim cô nương nhỏ mà hề .
Hoắc Giác che giấu vẻ u ám trong đáy mắt, lắc lắc túi tiền trong tay, : “Đây là bạc A Lê dành dụm ?”
“Ừm, là dành dụm.” Khương Lê sợ chịu nhận, thêm: “Huynh yên tâm, bạc sẽ nhanh chóng kiếm . Trần lão phu nhân ở phủ Viên ngoại phía Đông thành thích ăn bánh , mỗi đưa bánh cho bà , đều thưởng ít tiền.”
Bạc trong túi ước chừng mười mấy lượng, dù tiền thưởng của Trần lão phu nhân hậu hĩnh đến , mất hai ba năm, A Lê cũng thể nào dành dụm nhiều bạc như .
Hoắc Giác nắm chặt túi tiền trong tay, đôi đồng tử đen láy phản chiếu khuôn mặt Khương Lê: “A Lê nhận bạc ?”
Khương Lê nhẹ nhàng gật đầu: “Bây giờ cần dùng tiền ít, Tô lão bá đang bệnh, Tô Dao rời , giờ gánh nặng đều đè lên vai , cần khách sáo với .”
“Tô Dao?”
Hoắc Giác khẽ nhíu mày, cái tên lâu thấy. Nói đến đây, nguyên nhân thi cử lận đận, chính là do Tô Dao, là do Đại tiểu thư phủ Trấn Bình Hầu Từ Thư Dao ban tặng.
Nếu vì nàng , cũng sẽ bức đến đường cùng, chỉ thể lựa chọn tịnh cung.
Nếu cung, A Lê lẽ sẽ chết.
Khương Lê Hoắc Giác nhắc đến tên Tô Dao, trong lòng bỗng dưng nghẹn , khỏi mím môi, nhỏ giọng : “Hôm qua Tô Dao về Thịnh Kinh , nhà nàng định hôn sự cho nàng . Huynh, đừng vương vấn nàng nữa.”
Hoắc Giác đột nhiên sửng sốt, nhanh giãn mày, nhướn mày nàng.
, A Lê vẫn luôn cho rằng là hôn phu từ nhỏ của Tô Dao. Sau khi Tô Dao rời , còn từng chạy đến với : “Tô Dao cần , nhưng cần.”
Ký ức xa xưa chợt ùa về, kiếp , từ chối nàng. kiếp , sẽ bao giờ lặp sai lầm nữa.
Hoắc Giác cúi đầu lặng lẽ nàng, hồi lâu, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vén một lọn tóc đen vai nàng, dịu dàng : “Lời A Lê hôm đó còn tính ?”
Khương Lê sững sờ.
Trong ấn tượng của nàng, Hoắc Giác xưa nay từng hành động như , càng bao giờ dùng giọng điệu dịu dàng như thế chuyện với nàng.
Hắn… thật sự là Hoắc Giác mà nàng quen ?