Tôi Và Bé Ba Hoán Đổi Linh Hồn

Chương 5

Lộ Tiểu Thông nịnh nọt cười, đưa tay về phía tôi, tôi đưa hộp cơm trong tay ra, ngay khi nó sắp nhận lấy thì tôi đột nhiên buông tay, hộp cơm rơi xuống đất, nắp hộp bật mở, bánh bao rơi ra ngoài, lăn lóc khắp nơi.

"Cháu xin lỗi dì Trần, là cháu không đỡ được." 

Lộ Tiểu Thông hoàn toàn trái ngược với vẻ ngang ngược thường ngày, trên mặt đầy vẻ áy náy.

Đây chính là đứa con trai ngoan của tôi, ngày thường sai bảo tôi đủ điều, chẳng có chút tôn trọng nào. 

Hễ có chuyện gì không vừa ý là lại lớn tiếng quát tháo, nổi giận với tôi.

Tôi luôn tự nhủ với bản thân rằng, con còn nhỏ, đang tuổi dậy thì, chưa đủ hiểu chuyện.

Bây giờ xem ra, nó chỉ không hiểu chuyện với mỗi mình tôi mà thôi.

Nó coi sự hy sinh của tôi là điều hiển nhiên.

"Xin lỗi là xong chuyện à? Vậy thì nhịn đói đi."

Tôi dùng sức đẩy nó ra, lên xe, đạp ga cán qua những chiếc bánh bao.

Nó ngây người ra nhìn.

Tôi lại lái xe về nhà Bé ba. Đây là một căn biệt thự ba tầng, chắc hẳn là tổ ấm của Lộ Chi Viễn và cô ta. 

Trang trí rất xa hoa, khắp nơi đều thấy dấu vết của Lộ Chi Viễn, xem ra những ngày anh ta không về nhà đều là sống ở đây. 

Trước khi ra ngoài, tôi nhìn thấy một cái két sắt trong phòng thay đồ, thử nhập ngày sinh của Lộ Chi Viễn thì mở được. 

Bên trong có giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất, còn có một ít tiền mặt và trang sức. 

Bây giờ tôi đã bình tĩnh lại.

Nguyên nhân khiến tôi và Bé ba hoán đổi thân xác là gì, tôi không biết. 

Có hoán đổi lại được nữa hay không, tôi không biết.

Vì vậy, tôi phải tranh thủ thời gian, làm những việc có lợi nhất cho mình. 

Tôi đã chuyển tiền mặt và trang sức đi, còn nhà đất thì khiến tôi khó xử. 

Tôi nên chuyển nhượng căn nhà này đi, nhưng hiện tại ba mẹ tôi đều không còn nữa, không có ai đáng tin cậy, tôi có thể chuyển nhượng cho ai đây?

Lúc này chuông điện thoại reo lên, người gọi đến hiển thị là con gái. 

Tôi nhớ ra rồi, sau khi biết Lộ Chi Viễn ngoại tình, tôi cũng đã nhờ người tìm hiểu. 

Bé ba này là một bà mẹ đơn thân, thời trẻ đã phạm phải sai lầm không nên phạm, mười mấy tuổi đã sinh con gái, cũng là một đứa con gái hư hỏng. 

"Mẹ, mẹ mau đến đây, con đang giúp mẹ trút giận đây!" 

Con bé hư hỏng gửi định vị, rồi cúp máy. 

Tôi đành phải lái xe đến đó, trực giác mách bảo tôi rằng có điều bất ngờ đang chờ đợi.

Tôi không ngờ rằng, đây không phải là bất ngờ, mà là kinh hãi. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận