Tôi Và Bé Ba Hoán Đổi Linh Hồn
Chương 1
Tôi mở mắt ra, Lộ Chi Viễn vừa mới rời khỏi, trên má tôi vẫn còn lưu lại hơi ấm từ đôi môi anh.
Anh vội vàng đứng dậy mặc áo khoác, miệng không ngừng dặn dò.
"Mấy ngày nay anh bận tối mắt tối mũi, toàn ở nước ngoài, sợ không có thời gian liên lạc với em.”
“Em cứ im hơi lặng tiếng một chút, nếu con mụ già kia đến làm loạn thì em tránh đi, đợi anh về rồi tính. Yêu em, bảo bối!"
Anh ta lại còn tặng tôi một nụ hôn gió, kéo vali ra khỏi cửa.
Tôi ngây người nhìn theo bóng lưng anh ta, đây chắc chắn là mơ, đúng là mơ mà!
Căn phòng xa lạ, giường cũng xa lạ, chỉ có duy nhất một gương mặt quen thuộc, vậy mà lại nói với tôi những lời xa lạ.
Tôi cố nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, căn phòng vẫn vậy, giường cũng vẫn vậy.
Tôi thử ngồi dậy, trên người đang mặc một bộ đồ ngủ ren màu hồng phấn.
Tôi ngờ vực xỏ dép lê màu hồng, đi đến trước gương trang điểm, vừa nhìn vào trong đã không nhịn được mà hét lên.
Tôi quen người phụ nữ trong gương, nhưng đó không phải là tôi.
Chẳng phải đây là Bé ba mà Lộ Chi Viễn đang dan díu sao?
Tôi véo má mình, người phụ nữ trong gương cũng véo má.
Tôi tát mình một cái, người phụ nữ trong gương cũng tát mình một cái, trên gương mặt trắng trẻo mịn màng của cô ta dần hiện lên một dấu tay.
Tôi sợ hãi lùi về sau vài bước, ngã phịch xuống giường.
Đây là mơ sao? Sao lại chân thật đến vậy?
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì thế này?
Tôi chính là "mụ già" trong miệng Lộ Chi Viễn, người vợ đầu ấp tay gối của anh ta - Mạc Tiểu Ý.
Vào năm thứ mười lăm kết hôn với Lộ Chi Viễn, tôi phát hiện anh ta ngoại tình.
Nói về việc tôi phát hiện ra chuyện anh ta ngoại tình như thế nào, kể ra cũng buồn cười.
Hôm đó cả nhà đang ăn cơm, anh ta bóc cho tôi một con tôm.
Con tôm rơi vào đĩa của tôi, cả hai chúng tôi đều ngẩn người ra, nhìn nhau một cái rồi vội vàng quay đi.
Tôi bị dị ứng với tôm, từ trước đến giờ chưa bao giờ ăn tôm cả.
Trong cái "bộ nghĩa vụ làm chồng" được 50 điểm của anh ta, làm gì có cái khoản bóc tôm cơ chứ.