TÔI SINH CON, MẸ CHỒNG MUỐN XÉT NGHIỆM HUYẾT THỐNG MỚI CHO CƯỚI

6 - hết

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông vừa chửi vừa đá bà ta túi bụi.

 

Trần Lan Trân đau quá la hét không ngừng.

 

Chu Lâm đi theo sau, muốn che chở cho mẹ nhưng lại không dám chọc giận Chu Chính Sơn.

 

Chỉ còn biết cầu xin:

 

“Bố, chắc chắn là hiểu lầm thôi.”

 

“Mẹ, mẹ mau giải thích với bố đi!”

 

Ba người lục đục đi vào phòng, cửa vừa đóng lại, bên trong vang lên tiếng đập phá loạn xạ.

 

Tôi bước tới giường cũi bế con lên:

 

“Quả Quả, theo mẹ về nhà thôi.”

 

—--

 

Một tháng sau, Chu Lâm dẫn theo Trần Lan Trân tìm đến tôi.

 

“Vương Văn Huệ, cô hại gia đình tôi thành ra thế này, cô hài lòng chưa?”

 

Anh ta nhìn tôi như nhìn kẻ thù.

 

Trần Lan Trân cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ là trên mặt vẫn còn vết bầm, không tiện biểu cảm quá đà.

 

“Mau trả lại bản giám định cho chúng tôi! Còn nữa, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, tôi không tha cho cô đâu!”

 

Thật nực cười, đến nước này rồi còn đòi đe dọa người khác.

 

“Dù tôi có trả bản gốc thì cũng vô ích, tôi đã chụp lại rồi.”

 

“Từ giờ trở đi, chỉ cần các người đừng quấy rầy tôi, nước giếng không phạm nước sông. Tôi sẽ không nói ra chuyện xấu nhà các người đâu.”

 

Tôi mỉm cười.

 

Về những chuyện phong lưu thời trẻ của bà mẹ chồng, tôi đúng là phải tốn công đi điều tra. Không ngờ thế hệ trước mà cũng “nóng bỏng” đến vậy!

 

Mà thôi, tôi vốn không thích nhiều chuyện. Chỉ cần họ không phá rối cuộc sống của tôi, tôi chẳng buồn nhắc lại.

 

“Không được! Làm sao biết cô có giữ lời hay không? Mau đưa cho tôi!”

 

Trần Lan Trân vẫn không chịu buông tha.

 

Giờ đây bản giám định trong tay tôi chẳng khác gì tấm bùa đòi mạng, khiến bà ta ăn không ngon ngủ không yên.

 

Tôi thở dài:

 

“Dù sao bà cũng là mẹ chồng Qủa Qủaa tôi, là bà nội ruột của con trai tôi. Tôi hủy hoại danh tiếng của bà, con tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

 

“Tôi làm vậy để được gì chứ?”

 

Chu Lâm nghe tôi nói thế thì sắc mặt dễ chịu hơn chút.

 

“Mẹ, cô ấy nói cũng có lý. Nếu để người ngoài biết, cũng không có lợi gì cho Quả Quả. Hay là thôi đi, mình về thôi mẹ.”

 

Trần Lan Trân không nói gì.

 

Đi được vài bước, bà ta quay đầu trừng mắt với tôi:

 

“Họ Vương kia, nếu cô dám nói ra một chữ nào, tôi sẽ đập đầu c.h.ế.t trước cửa nhà cô!”

 

Tôi gật đầu ra hiệu bà ta mau đi đi.

 

Chu Lâm đỡ mẹ lên xe xong, nhìn tôi nói:

 

“Lần này cô đã phá nát gia đình tôi rồi. Nhà tôi vì cô mà tan tành, chẳng còn là một mái ấm nữa.”

 

Tôi nhún vai:

 

“Muốn trách thì trách mẹ anh. Là bà ta tự làm việc xấu. Cũng là bà ta tự nhận, không ai oan uổng bà cả.”

 

“Văn Huệ, cô đã làm loạn cũng đủ rồi, trút giận cũng xong rồi. Về đi có được không?”

 

“Mẹ tôi sau chuyện này đã hoàn toàn suy sụp, nhưng tôi vẫn có thể tha thứ cho cô. Chỉ cần cô chịu quay về, nhà cần có cô và đứa bé.”

 

Chu Lâm bất ngờ cầu xin tôi.

 

Tôi lắc đầu:

 

“Giữa chúng ta không còn khả năng. Nếu anh muốn gặp con, có thể hẹn trước, tôi không phải người không biết lý lẽ.”

 

“Nhưng nếu anh còn nhắc đến chuyện khác, thì đừng trách tôi không khách sáo. Anh hiểu tôi đang nói gì mà.”

 

Chu Lâm thở dài, rồi lên xe rời đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-sinh-con-me-chong-muon-xet-nghiem-huyet-thong-moi-cho-cuoi/6-het.html.]

—---------

 

Tôi biết cuộc sống bên đó chẳng khá khẩm gì.

 

Vì sĩ diện, Chu Chính Sơn không dám tiết lộ chuyện kia, nhưng đã chuyển về ký túc xá đơn vị ở.

 

Thỉnh thoảng vẫn quay về đánh Trần Lan Trân một trận để xả giận.

 

Chu Lâm đứng giữa, kéo mẹ thì không được, không kéo cũng không xong.

 

Chỉ có thể làm người tàng hình.

 

Nhưng trách ai đây?

 

Tôi cũng từng định sống yên ổn, nếu họ không hết lần này đến lần khác chạm đến giới hạn của tôi, tôi đã chẳng chọn cách này.

 

Nửa năm sau, Chu Lâm tái hôn, vợ mới cũng là người nông thôn như tôi.

 

Sau hôn nhân, họ sinh được một cô con gái, vốn có thể sống hạnh phúc.

 

Nhưng Trần Lan Trân lại phát bệnh cũ, la hét đòi xét nghiệm ADN, không thì không cho nhập hộ khẩu.

 

Con dâu mới chẳng nói hai lời, dẫn con đi xét nghiệm với Chu Lâm.

 

Kết quả đúng là con của Chu Lâm.

 

Nhưng Trần Lan Trân chưa kịp mừng thì bị con dâu đuổi thẳng ra khỏi nhà.

 

“Người nông thôn thì sao? Cũng không dễ bắt nạt đâu! Lúc tôi ở cữ tôi không muốn cãi nhau với bà nên nhịn. Giờ tôi đã ra tháng, con cũng là của chồng tôi, đúng lúc trả thù!”

 

Con dâu mới chửi mắng Trần Lan Trân trước mặt cả xóm.

 

Hàng xóm đều biết chuyện trước kia bà ta bắt tôi xét nghiệm ADN, giờ lại lặp lại.

 

Không ai thèm bênh vực bà ta.

 

Lần này Chu Lâm không còn nghe mẹ nữa, cuối cùng cũng tỉnh ngộ.

 

Anh ta đưa cả người lẫn chăn chiếu của mẹ vào viện dưỡng lão, cả tháng không tới thăm một lần.

 

Lâu dần thì chẳng đến nữa.

 

Chu Chính Sơn vì bị cắm sừng mà suy sụp tinh thần, già đi trông thấy.

 

Gặp tôi ngoài đường cũng tránh xa, sợ tôi nhắc lại chuyện cũ.

 

—----------

 

Một năm sau, đúng như bố tôi nói, nhà tôi được giải tỏa.

 

Chúng tôi nhận được ba căn hộ và một khoản tiền lớn.

 

“Con gái à, bố đã nói mà, hộ khẩu nông thôn giá trị lắm! May mà con không chuyển đi, nếu không thì lỗ to rồi.”

 

Lúc nhận tiền, bố tôi cười tít mắt.

 

Mẹ tôi cũng đùa theo:

 

“Lãnh tụ đã nói, nông dân là gốc rễ của một quốc gia. Không có nông dân thì người thành phố lấy đâu ra lương thực ăn?”

 

“Cho nên hộ khẩu nông thôn sau này càng quý.”

 

Tôi bị hai người họ chọc cười đến không ngớt.

 

Nhưng điều làm tôi vui nhất là căn hộ mới lại nằm trong khu vực có trường học tốt.

 

Tuy không bằng trường của bên Chu Lâm, nhưng cũng không tệ.

 

Con tôi cuối cùng cũng không bị tụt lại từ vạch xuất phát.

 

—------

 

Tôi thật ra chưa từng nói cho Chu Lâm biết kết quả giám định giữa anh ta và bố.

 

Chu Lâm là con ruột của Chu Chính Sơn.

 

Họ làm ầm ĩ đến vậy, mà không ai chịu đi làm xét nghiệm ADN.

 

Nhưng giờ không quan trọng nữa, điều quan trọng nhất với tôi là cuộc sống yên ổn hiện tại.

 

Bố mẹ tôi đã già, không thể chuyển nhà, tôi cũng không thể rời khỏi đây.

 

Chỉ cần chuyện này không bị lật tẩy, họ sẽ không quấy rầy tôi nữa.

 

Còn khi nào nói sự thật với họ, thì tùy vào biểu hiện của họ sau này.

 

—Hết truyện—

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận