TÔI SINH CON, MẸ CHỒNG MUỐN XÉT NGHIỆM HUYẾT THỐNG MỚI CHO CƯỚI

5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Con đĩ không biết xấu hổ, dám để cháu trai tôi mang họ khác, mày sẽ không c.h.ế.t tử tế!”

 

Nhân viên công ty thấy bọn họ động tay, liền đứng về phía tôi. Nữ đồng nghiệp lén gọi cảnh sát, vài nam đồng nghiệp còn xắn tay áo.

 

“Văn Huệ, cô nói một tiếng, tụi tôi vứt mấy người này ra ngay.”

 

Tổ trưởng đứng chắn trước tôi.

 

“Hay quá, tôi biết cô chắc chắn ngoại tình!” Trần Lan Trân lớn tiếng.

 

“Dù xét nghiệm ADN là con ruột con trai tôi thì sao? Cũng không chứng minh được cô không gian díu!”

 

“Con à, mẹ nói rồi mà, chắc chắn cô ta có người bên ngoài. Không dám xét nghiệm là vì chính cô ta cũng không biết cha đứa bé là ai!”

 

Tổ trưởng không ngờ bà ta dám nói như vậy, tức đến run người:

 

“Bà bao nhiêu tuổi rồi mà miệng độc ác thế?”

 

Trần Lan Trân càng lộng hành:

 

“Sao? Bị tôi nói trúng nên sợ rồi hả?”

 

“Vương Văn Huệ, cô không biết xấu hổ, cắm sừng con tôi, c.h.ế.t cũng không chịu đăng ký, chắc là muốn đi với thằng đó đúng không?”

 

Bà ta còn chưa nói hết, Chu Lâm đã kéo tôi định lôi ra ngoài.

 

“Dừng tay hết!” Cảnh sát tới.

 

Chúng tôi bị đưa đến đồn, sau khi tìm hiểu mọi chuyện, mỗi người bị phạt 500 tệ rồi cho về tự giải quyết.

 

—---------

Tối thứ Sáu tôi tăng ca, mẹ tôi gọi điện báo tin: con bị nhà Chu Lâm bắt đi rồi.

 

“Huệ Huệ, họ đông người quá, mẹ giành không lại, ba con lại không có nhà. Quả Quả... bị họ cướp mất rồi.” Mẹ tôi khóc nức nở.

 

“Giờ phải làm sao? Mẹ báo cảnh sát rồi, nhưng họ nói đó là cha ruột, ông bà nội đứa trẻ, chắc không nguy hiểm, bảo mình tự giải quyết thì tốt hơn.”

 

Ba tôi cầm điện thoại nói tiếp.

 

Phải, dù sao Chu Lâm cũng là cha sinh học của Quả Quả.

 

Chỉ vì điều đó, hắn đã có quyền gặp con.

 

Nhưng tôi không phải người dễ bắt nạt.

 

Tôi về nhà an ủi ba mẹ, rồi mang theo đồ chạy thẳng đến nhà Chu Lâm.

 

Tôi biết nhà đó như kẹo kéo, không dễ cắt đứt.

 

Nên đã có chuẩn bị từ trước – không ngờ hôm nay dùng được thật.

 

Vừa ra khỏi thang máy, tôi đã nghe tiếng con khóc.

 

“Thằng nhóc này sao khó dỗ thế? Mày hồi nhỏ chơi một mình được mà, bị con tiện nhân Vương Văn Huệ dạy hư rồi.”

 

Trần Lan Trân nói đầy khinh bỉ.

 

“Không sao đâu mẹ, từ từ rồi dạy. Nó còn nhỏ, sau này còn nhiều thời gian.” – là tiếng Chu Lâm.

 

“Chỉ cần là con nhà họ Chu thì mẹ mãn nguyện rồi.” – Chu Chính Sơn nói.

 

Cả nhà nói cười rôm rả, mặc kệ đứa bé khóc.

 

Tôi gõ cửa rầm rầm.

 

Trần Lan Trân mở cửa thấy tôi thì mặt sầm xuống:

 

“Cô đến làm gì? Cút ngay!”

 

Bà ta nói xong định đóng cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-sinh-con-me-chong-muon-xet-nghiem-huyet-thong-moi-cho-cuoi/5.html.]

 

Tôi hét toáng:

 

“Chu Chính Sơn, tôi có một tài liệu muốn cho ông xem!”

 

Vừa dứt lời, ba Chu Lâm lập tức xuất hiện.

 

“Cô dám gọi thẳng tên tôi à?” Ông ta nhíu mày.

 

Tôi cười tươi:

 

“Không quan trọng! Dạo này rảnh rỗi, tôi lấy tóc ông với Chu Lâm đi xét nghiệm ADN. Đoán xem kết quả là gì?”

 

Tôi giơ tập giấy trong tay, cười đầy ác ý.

 

Trần Lan Trân hoảng hốt: “Cô điên à? Sao lại lấy tóc người khác đi xét nghiệm!”

 

Bà ta giang tay định giật, tôi lách sang một bên.

 

“Sao? Các người lấy tóc con tôi đi xét nghiệm thì được, còn tôi lấy của các người thì không à?”

 

“Mẹ chồng cũ yêu quý của tôi, sao bà căng thẳng vậy? Hay bà đã đoán được kết quả rồi?”

 

Chu Chính Sơn nghe tôi nói thì nhìn bà vợ bằng ánh mắt phức tạp, rồi quát: “Đưa tôi xem!”

 

Trần Lan Trân thấy tôi định đưa hồ sơ cho ông ta thì hoảng loạn…

 

Cô ta ôm lấy cánh tay của Chu Chính Sơn:

 

“Ông à, ông đừng tin cô ta. Cô ta đang ly gián để đòi lại đứa trẻ, giấy tờ kia chắc chắn là giả.”

 

Lúc này Chu Lâm cũng đưa tay ra phía tôi:

 

“Vậy để con xem. Thật hay giả, chỉ cần liếc mắt là con biết ngay. Mẹ, mẹ đừng lo.”

 

Trần Lan Trân sững sờ, không để ý đến Chu Chính Sơn nữa mà lập tức chạy đến ngăn Chu Lâm:

 

“Con cũng đừng xem! Đừng trúng kế của cô ta!”

 

Bà ta định giật tờ giấy trong tay tôi, nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng nghiêng người né tránh.

 

“Thật hay giả, nhìn là biết thôi mà.” Chu Chính Sơn đã hết kiên nhẫn.

 

Ngay khoảnh khắc tôi định đưa tờ giấy cho ông ta thì bất ngờ, “bịch” một tiếng, Trần Lan Trân quỳ sụp xuống đất:

 

“Ông à, tôi xin lỗi ông. Tất cả là do tôi còn trẻ dại, nhất thời nông nổi mới…”

 

Nói đến đây bà ta lấy tay che mặt.

 

Cánh tay đang đưa ra của Chu Chính Sơn sững lại giữa không trung, hồi lâu vẫn chưa động đậy.

 

“Bà nói vậy là sao?” Chu Chính Sơn sững sờ.

 

Trần Lan Trân khóc lóc:

 

“Chính là... chính là... cái đêm đó tôi...”

 

Không khí như đông cứng lại.

 

Một lúc sau, ông ta hét lớn:

 

“Trần Lan Trân! Bà cắm sừng tôi sao? Chu Lâm không phải con tôi phải không?!”

 

Chu Lâm sững sờ khi nghe vậy.

 

Chưa kịp định thần lại, Chu Chính Sơn đã túm tóc Trần Lan Trân kéo vào phòng:

 

“Đồ đàn bà đê tiện! Bà dám cắm sừng tôi? Tôi không tha cho bà!”

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận