Hắn vẫy tay: “Vợ à, đừng làm loạn nữa.”
“Anh biết em nói là trong lúc giận, để em hết giận anh cũng chơi cùng em một ván, giờ hết giận rồi thì về nhà thôi.”
Vừa nói hắn vừa kéo tôi lên xe, tôi hét to “quấy rối” thì hắn mới buông tay.
“Vương Văn Huệ! Em đừng gây chuyện nữa được không? Chỉ vì một cái xét nghiệm ADN mà em muốn để con không có cha à? Để nó lớn lên trong một gia đình đơn thân sao?”
Chu Lâm lúc này thực sự tức giận, không còn vẻ tử tế ban đầu.
Tôi nhìn dáng vẻ đó của hắn, chợt nghĩ đến mọi chuyện thời gian qua.
Nghĩ đến việc hắn vì con khóc mà đòi ngủ riêng, nghĩ đến chuyện hắn ngại con ồn ào đến mức không thèm bế.
Một người chồng, một người cha như thế, cho dù không chia tay thì khác gì một gia đình đơn thân?
Sau này nếu con trách tôi, tôi cũng không hối hận.
“Nếu anh còn tiếp tục quấy rối tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tôi cảnh cáo hắn.
—----
Chu Lâm không quay lại, nhưng mẹ hắn – Trần Lan Trân – thì mò đến tận nhà tôi.
Tết Đoan Ngọ, cả nhà tôi đang ăn bánh ú, bà ta xách theo bánh ú và sữa tới.
“Cháu trai lớn của tôi đâu rồi? Hôm nay lễ tết tôi đến thăm nó.”
Cửa nhà quê mở toang, bà ta đường hoàng bước vào.
Nhìn thấy con tôi trong lòng mẹ tôi, mắt bà ta sáng rỡ.
“Ối chà, mấy tháng không gặp, cháu tôi lớn nhanh thế này rồi, mũi, mắt, tai, y hệt ba nó hồi nhỏ.”
Bà ta vừa nói vừa chọc ghẹo cháu, nhưng thằng bé ôm chặt cổ bà ngoại, không dám nhìn.
“Văn Huệ, giờ con chuẩn bị một chút, mang theo cháu về nhà với mẹ.”
“Hôm nay có nhiều họ hàng đến, con không về thì không ra thể thống gì cả.”
Trần Lan Trân nói xong lại quay sang mẹ tôi:
“Thông gia à, hôm nay tôi không ở lại ăn cơm đâu, nhà còn hơn chục người đang chờ gặp cháu, tối nay phải náo nhiệt một trận.”
Tôi từng thấy nhiều người mặt dày, nhưng chưa thấy ai dày đến vậy.
Cái mặt này đúng là vô địch!
“Tôi với Chu Lâm đã không còn quan hệ, bà mau ra khỏi nhà tôi!” Tôi chỉ thẳng ra cửa.
Bà ta chẳng hề giận, còn nở nụ cười:
“Văn Huệ, trước kia là mẹ không đúng, con cũng giận đủ lâu rồi, nên thôi đi.”
“Đi, về với mẹ. Qua Đoan Ngọ thì đăng ký với Chu Lâm, rồi cả nhà sống yên ổn.”
Ba tôi đã đỏ mặt tía tai, đập vỡ cái bát xuống đất hét lên:
“Bà không nghe thấy con gái tôi nói gì à? Nó bảo bà đi! Đừng ép tôi động tay.”
“Gì cơ? Ông dám đánh tôi à? Một thằng đàn ông mà dám đánh một người phụ nữ à? Tôi sẽ kiện ông đến chết!”
Bà ta vừa nói xong liền lăn ra đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-sinh-con-me-chong-muon-xet-nghiem-huyet-thong-moi-cho-cuoi/4.html.]
Ba tôi đứng dậy chạy ra sân lấy chổi, mẹ tôi sợ quá ôm cháu tránh sang một bên.
Tôi kéo ba lại, ra hiệu đừng nóng.
Không đáng phải lãng phí tiền cho loại người này!
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, lục trong thùng rác cái bỉm vừa thay của con – mùi còn rất nặng.
Người nằm dưới đất chẳng động đậy nhưng miệng vẫn lải nhải không ngừng.
Tôi lặng lẽ tiến đến, rồi bất ngờ vỗ cái bỉm vào mặt bà ta.
Rồi chà thật mạnh!
“Không phải bà nhớ cháu trai lớn của bà lắm à? Đây là phân của nó vừa ị ra, bà nếm thử mùi đi!”
“Aaa! Phì phì phì ~ Con đĩ c.h.ế.t tiệt, mày sẽ bị sét đánh!”
Trần Lan Trân vung tay loạn xạ, chạy đi tìm nước.
Cả nhà tôi đứng tránh xa.
Đột nhiên, bà ta lao ra khỏi cửa, nhảy ùm xuống cái ao lớn trước nhà.
Tôi tranh thủ khóa cửa lại, tiếp tục ăn bánh với ba mẹ.
Không thèm quan tâm bà ta khóc lóc thảm thiết bên ngoài.
—--------
Vì Trần Lan Trân không mang được mẹ con tôi về, làm mất mặt trước họ hàng.
Lại còn bị tôi bắt ăn phân, bà ta quyết liều luôn, kéo cả nhà đến công ty tôi.
“Vương Văn Huệ, cô còn là người không? Sao lại đối xử với mẹ tôi như vậy!”
Chu Lâm vừa thấy tôi đã la lối, Trần Lan Trân thì khóc rấm rứt.
Ông Chu Chính Sơn – ba Chu Lâm – không còn vẻ nho nhã, chống nạnh mắng tôi:
“Cô làm mất hết mặt mũi nhà họ Chu rồi, Đoan Ngọ mà không về, giờ thì hay rồi, họ hàng ai cũng biết cô mang con bỏ đi, cô hài lòng chưa?”
“Cô còn dám bôi phân lên mặt mẹ chồng, thật không ra gì! Giờ lập tức quỳ gối xin lỗi mẹ chồng, nhà họ Chu vẫn cần cô làm dâu.”
“Nếu không, đừng trách chúng tôi trở mặt!”
“Giờ là tôi không cần các người! Cả nhà các người như bọ hung, chỉ xứng ăn phân!” Tôi cười khẩy.
Chu Chính Sơn không ngờ tôi lại ăn nói như thế, tức đến mức nói lắp:
“Cô... cô... đại nghịch bất đạo!”
Tôi liếc qua Chu Lâm, cười lạnh:
“Quên không nói với các người, con giờ mang họ tôi, hộ khẩu cũng nhập nhà tôi rồi.”
“Từ giờ nó là con trai tôi – Vương Văn Huệ – không liên quan gì đến các người.”
Chu Lâm nghe xong, cả người bủn rủn.
Mắt hắn đỏ ngầu, chắn trước mặt tôi quát:
“Dựa vào đâu mà con tôi phải mang họ cô? Cô không có quyền đó!”
Trần Lan Trân cũng nhào tới kéo tôi: