Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Hào Môn
Chương 9
20.
“Mẹ, mẹ lại gặp ác mộng sao?” Đêm khuya, khi mẹ Thẩm lén đến phòng tôi xem xét, tôi mở mắt gọi bà lại.
Đây không phải lần đầu mẹ nửa đêm lén đến thăm tôi, nhưng là lần đầu tiên tôi không giả vờ ngủ.
Hôm nay nghe Thẩm Kiệt kể, tôi mới biết trước kia mẹ thường xuyên gặp ác mộng, ngủ không ngon giấc, mãi đến khi Vân Điềm đến thì mới dần dần khá hơn.
Có vẻ không ngờ tôi còn thức, mẹ Thẩm ngẩn người, miệng lắp bắp muốn nói gì đó, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
Cuối cùng, mẹ ấp úng nói một câu: “Xin lỗi con.”
Ba chữ ấy khiến tôi gạt hết mọi nghi hoặc sang một bên, lòng đau xót không thôi: “Mẹ, mẹ không có lỗi gì với con cả, con biết những gì mẹ làm đều có lý do riêng đúng không?”
“Ngọc Khê, cái c.h.ế.t rất đau đớn. Nếu có thể, mẹ thật sự muốn con gái của mẹ đừng bao giờ phải trải qua những điều này. Nhưng mẹ là một người mẹ vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn con hết lần này đến lần khác c.h.ế.t đi theo những cách khác nhau mà không thể làm gì…”
Mẹ khóc, nước mắt rơi trên mặt tôi. Mẹ dịu dàng vuốt mái tóc dài của tôi. Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì dậy sóng kinh hoàng.
Ý của mẹ là, mẹ có thể nhìn thấy mỗi lần tôi c.h.ế.t đi sao? Vậy thì đó sẽ là một cú sốc lớn đến mức nào đối với mẹ. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy nghẹt thở.
Nhưng một người bình thường làm sao có thể nhìn thấy những chuyện này?
“Mẹ chỉ mong con cả đời bình an, thuận lợi. Những chuyện khác, cứ giao cho mẹ.”