Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Hào Môn

Chương 2

3.

 

“Ngọc Khê…” Giọng Tạ Tri Hành khẽ run, gần như không nghe thấy, còn Thẩm Giác thì lại lớn tiếng hơn nhiều.

 

“Thẩm Ngọc Khê, chị còn dám quay về, mấy năm nay chị đã c.h.ế.t ở xó nào rồi hả, chị có biết em đã thật sự nghĩ chị c.h.ế.t rồi không! Sao chị dám! Sao chị lại dám chứ…”

 

Chàng thiếu niên mười tám tuổi vẫn còn bồng bột, lời nói nghiến răng nghiến lợi, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe đến đáng sợ, nước mắt cũng không ngừng rơi.

 

Tôi áy náy vỗ nhẹ vai cậu: “A Giác lớn thật rồi.” Năm đó cậu chỉ là một thằng nhóc mười bốn tuổi, chớp mắt một cái đã thành người lớn rồi.

 

Dường như cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, cậu tựa đầu lên vai tôi, nghẹn ngào khẽ nói:

 

“Chị ơi, em nhớ chị lắm.”

 

Nơi này là khung cảnh vừa mừng vừa tủi sau cuộc trùng phùng, khi hộp cơm rơi xuống đất, mọi người mới chú ý đến cô gái vẫn đứng ở cửa, không lên tiếng nữa.

 

Tôi nhìn cô ta, khuôn mặt giống tôi đến lạ thường đã mất hết vẻ hồng hào, trông vô cùng thảm hại.

 

Chúng tôi ngồi cùng nhau ăn một bữa tối mà ai nấy đều mang tâm sự riêng, trên bàn toàn là món tôi thích.

 

Mẹ không ngừng gắp thức ăn cho tôi, Thẩm Giác thì tự giác bóc tôm cho tôi.

 

Khi Tạ Tri Hành vô thức gắp sườn mơ mà tôi thích vào bát của Vân Điềm, tất cả mọi người đều sững sờ.

 

“Cảm ơn.” Vân Điềm siết chặt lòng bàn tay, bình tĩnh nói lời cảm ơn, đây là lần đầu tiên cô ta lên tiếng sau khi biết thân phận của tôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận