Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Hào Môn
Chương 4
7.
Chỉ một câu này, Vân Điềm đã hiểu ý của cậu. Thẩm Ngọc Khê là chị gái của cậu, không phải của cô ta, cho nên việc cô ta gọi “chị” là không đúng.
Thẩm Ngọc Khê là chị gái của cậu, nên cậu vô điều kiện tin tưởng cô. Những lời cô ta nói, cậu không tin một chữ nào.
Nước mắt Vân Điềm lã chã rơi, cô ta cắn môi, có chút bướng bỉnh hỏi: “Vậy còn chị, A Giác, ba năm chúng ta ở bên nhau là gì?”
“Rõ ràng trước đây em cũng gọi chị là chị mà…” Giọng cô ta nhỏ dần, nghẹn ngào.
“Tôi không có, tôi chưa từng gọi cô là chị.” Thẩm Giác phủ nhận, cậu chưa bao giờ gọi Vân Điềm là chị, chỉ có lần đầu gặp mặt, cậu tưởng người trở về là tôi.
Vân Điềm nghẹn lời, dường như cũng nhớ ra chuyện này, lục lọi trong trí nhớ, Thẩm Giác quả nhiên phần lớn thời gian đều im lặng, cô ta cho rằng cậu không thích mở miệng.
Không ngờ từ đầu đến cuối cậu đều phân biệt rõ chính chủ và cô ta, ngay cả một tiếng chị cũng không muốn gọi.
Nhưng cô ta không tin, ba năm sớm chiều chung sống, ngay cả hệ thống cũng xác nhận độ hảo cảm, Thẩm Giác lại không có chút tình cảm nào với cô ta.
“Chúng ta chẳng lẽ không phải người thân sao?” Cô ta lẩm bẩm, lần này Thẩm Giác không đáp, cậu nhìn Vân Điềm thật sâu rồi quay người vào phòng.
Vẻ mặt Vân Điềm thay đổi mấy lần, cuối cùng im lặng, cô ta theo sau Thẩm Giác bước vào.
Đây là lần đầu tiên cô ta bước vào căn phòng trước đây như cấm địa sau khi trở thành con nuôi của Thẩm gia.