Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Hào Môn
Chương 3
5.
“Sao vậy, là Ngọc Khê, có phải Ngọc Khê xảy ra chuyện gì không?” Mặt mẹ Thẩm tái mét, vội vàng khoác tạm chiếc áo, bà hoảng hốt đến mức xỏ sai cả giày.
Đến khi thấy tôi vẫn bình yên đứng đó, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy năm nay giấc ngủ của bà không được tốt, thường xuyên mơ đi mơ lại, toàn là những hình ảnh không lành.
“Mẹ.”
Sau khi xác nhận tôi không sao, tiếng gọi đầy ấm ức của Vân Điềm mới lọt vào tai bà.
“Chuyện gì thế này? Sao con lại ngã xuống đất?” Mẹ Thẩm nhíu mày nhìn mảnh vỡ ly bên cạnh Vân Điềm.
Chưa đợi Vân Điềm trả lời, bà đã nói tiếp: “Sao lại bất cẩn thế, làm vỡ ly rồi đ.â.m vào người thì sao, còn không mau đứng lên.”
“Là chị ấy…” Vân Điềm bĩu môi, nước mắt sắp trào ra, nhưng màn kịch của cô ta lại bị cắt ngang.
“Tay chị làm sao vậy!” Thẩm Giác nhanh chóng nắm lấy tay tôi, mu bàn tay trắng nõn có một vết xước nhỏ còn đang rỉ máu, có lẽ là do mảnh vỡ ly b.ắ.n vào, vô tình làm xước.
Không đau, cũng chẳng có cảm giác gì khác, nhưng Thẩm Giác lại nhíu chặt mày như thể gặp phải chuyện gì đó nghiêm trọng lắm.
“Rốt cuộc chị có biết tự chăm sóc mình không vậy, bị thương mà không biết sao?"
Cậu vừa oán trách vừa vô thức thổi thổi như hồi còn bé, rồi nhanh chóng nhận ra hành động của mình.
“Để em đi lấy hộp thuốc.” Nói rồi cậu định chạy đi.
Mẹ Thẩm cũng xót con, vội vàng đến gần: “A Giác, con mau đi đi, chảy m.á.u rồi kìa. Ngọc Khê, đau lắm không con? Tại mẹ không tốt, không để ý con bị thương.”
Bà nắm lấy bàn tay bị thương của tôi, vô cùng áy náy.
Vân Điềm lại lần nữa bị mọi người ngó lơ, cô ta không kìm được mà nhăn nhó mặt mày trong giây lát. Từ khi dùng khuôn mặt này thành công bước chân vào hào môn, cô ta chưa từng nếm trải mùi vị thất bại.
Ba mẹ yêu thương, người yêu che chở, còn có em trai quan tâm chăm sóc, tất cả đều dễ dàng có được.
Cô ta cứ ngỡ mình là người hạnh phúc nhất trên đời, nhưng tại sao người đã c.h.ế.t lại sống lại chứ!