Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Hào Môn
Chương 6
12.
“Anh Tri Hành, anh đến đón em đi chơi à?” Vừa thấy bóng dáng Tạ Tri Hành, Vân Điềm đã vội vàng nhào vào lòng anh ta.
Sau khi được mẹ Thẩm an ủi bằng những lời ngọt ngào tối qua, cô ta cảm thấy mình không hề thua kém. Chẳng qua là bạch nguyệt quang vừa về nên có sức ảnh hưởng lớn hơn thôi. Thời gian lâu dần, cô ta sẽ sớm trở thành hạt cơm dính mà thôi.
Vì vậy, khi đối diện với Tạ Tri Hành, cô ta vẫn rất tự tin.
Tôi nhìn hai người đang ôm nhau không xa, bước chân khựng lại.
“Tay em bị thương rồi, hôm nay anh có thể dỗ em không?” Vân Điềm giơ bàn tay đã được băng bó lại cho Tạ Tri Hành xem, muốn được anh ta thương xót.
Nếu là trước đây, chắc chắn anh ta sẽ đau lòng lắm, nhưng lần này Tạ Tri Hành ngẩn người, sau khi hoàn hồn thì đẩy cô ta ra.
“Xin lỗi Điềm Điềm, hôm nay anh không đến tìm em.”
“Ngọc Khê, em có thời gian nói chuyện không?” Anh ta ngước mắt nhìn tôi, tôi nhướng mày, liếc nhìn Vân Điềm đang đầy vẻ thù địch với mình rồi mỉm cười đồng ý.
“Được thôi.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Tri Hành cưỡng lại sự nũng nịu của Vân Điềm, để có cơ hội ở riêng với tôi.
Trong quán cà phê, chúng tôi im lặng nhìn nhau, không ai nói gì, đến mức tôi tưởng anh ta chỉ muốn mời tôi uống cà phê mà thôi.
“Anh cứ nghĩ lâu như vậy không gặp, chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói lắm.” Tạ Tri Hành khẽ thở dài, tôi dừng tay khuấy cà phê, ngước mắt nhìn anh ta.
“Anh muốn nói cái gì?”
“Em vẫn như trước, quá thẳng thắn, không cho người ta chút cơ hội uyển chuyển nào.” Anh cười, có vẻ tự tin vào sự hiểu biết của bản thân về tôi.
“Đầu tiên, anh xin lỗi em, chuyện của Vân Điềm, là anh sai.” Anh ta đang nói đến chuyện coi cô ta là thế thân của tôi.
“Anh sẽ nói rõ với cô ấy, Ngọc Khê, chúng ta, còn có khả năng không?” Anh ta nhìn tôi với ánh mắt nóng rực của, dù sao bốn năm trước, giữa chúng tôi chỉ còn thiếu một lớp giấy mỏng nữa thôi.
“Không thể.” Tôi quả quyết từ chối, Tạ Tri Hành ngẩn người, sững sờ, không hiểu vì sao lại có câu trả lời như vậy.