Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Hào Môn
Chương 8
17.
[Thấy chưa, tôi đã bảo rồi, cô không đấu lại nữ chính đâu, ký chủ à, tôi sẵn lòng cho cô thêm một cơ hội nữa, hãy khóa lại với tôi lần nữa đi.]
[Chỉ cần cô biến mất, tất cả những kẻ phản bội cô sẽ hối hận, nhớ nhung cô da diết, đó mới là sự trừng phạt tốt nhất.]
Giọng nói đầy vẻ dụ dỗ của hệ thống lại vang lên, nó im hơi lặng tiếng lâu như vậy mà vẫn không từ bỏ ý định thuyết phục tôi.
[Câm miệng!] Tôi quát trong lòng, vốn đã bực mình lắm rồi.
“Cô lặp lại câu đó làm gì?” Tôi nhìn Vân Điềm bằng ánh mắt nặng nề, cô ta thấy mẹ bênh vực mình thì đang đắc ý lắm.
“Đương nhiên là hạ thuốc, chị không muốn uống ly rượu của em nên cố tình dẫn em uống ly khác chẳng phải là có mục đích đó sao?”
“Chị à, em thật không ngờ chị lại hận em đến vậy, thậm chí không tiếc làm hại cả A Giác, em ấy là em trai ruột của chị đó, chị thật quá m.á.u lạnh.”
Vân Điềm rõ ràng đang khóc, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại lộ rõ vẻ khiêu khích và thương hại.
Cô ta có vẻ chắc chắn tôi thua rồi.
“Thật là phiền cho mọi người bất bình thay tôi quá, tôi vừa đi lấy quà cho chị về, ai có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đang xảy ra vậy?” Thẩm Giác, người vừa nói không khỏe đang nghỉ trong phòng, đột nhiên ăn mặc chỉnh tề bước vào từ cửa.
Trên tay cậu còn cầm một hộp quà tinh xảo, rõ ràng là không nói dối.
Tất cả mọi người đều ngây người.
Nếu Thẩm Giác không ở trong phòng, vậy thì dáng vẻ chật vật xông ra ngoài vừa rồi của Vân Điềm chẳng phải là tự biên tự diễn sao?