TÌNH YÊU ĐẦY KHAO KHÁT

Chương 4

11

Tiếng còi vang lên, đội của Tiêu Dã và Lục Hành thắng đậm hiệp một.

Hơn chục cô gái vây quanh đưa nước cho Tiêu Dã, Tống Nhiễm cũng ôm bình nước tới tìm Lục Hành.

Lục Hành không nhận nước từ Tống Nhiễm.

 

Anh ta đi về phía tôi.

Thấy tôi không chủ động đưa nước, anh ta giả vờ hỏi: "Vừa chụp hình à? Đưa tôi xem."

Tôi thản nhiên đưa điện thoại cho anh ta.

 

Trong điện thoại là hình chàng trai xoay người, bật nhảy, vung tay lên, ném bóng…

Từng giọt mồ hôi đều lấp lánh trong ống kính của tôi.

Hơn trăm bức, toàn là Tiêu Dã.

 

Lục Hành lập tức sa sầm mặt.

"Nặc Nặc, tôi chỉ đến dự sinh nhật Tống Nhiễm mà thôi, em giận dỗi cái gì?"

Tôi cười nhạt: "Xong rồi mà, chẳng phải chúng ta đã kết thúc rồi sao?"

 

"Phải rồi, nhu cầu của Tiêu Dã rất cao."

Tôi nheo mắt hồi tưởng: "Anh ấy rất tuyệt."

 

Nói xong, tôi đứng dậy, cầm chai nước đi về phía Tiêu Dã.

Lúc này Tiêu Dã từ chối lời mời của các cô gái khác, anh nhận lấy nước của tôi, mỉm cười xoa đầu tôi.

"Ngoan."

 

Các cô gái bụm miệng, vừa ngạc nhiên vừa thất vọng.

Lục Hành tức đến mức trợn mắt phồng má.

Tống Nhiễm đang lúng túng đứng một bên, bỗng chen qua đây.

 

"Chà, Nặc Nặc, nhìn hai người thân mật thế, tối qua đã ngủ cùng nhau thật sao?"

Mặt Lục Hành tái xanh: "Tống Nhiễm, cô im miệng!"

 

Lúc này Tống Nhiễm mới nhận ra mình đã khiến Lục Hành khó xử, vội vàng chữa cháy: "Học trưởng, rõ ràng là chúng ta ở bên nhau trước, là anh chia tay Nặc Nặc trước, cô ấy không tính là cắm sừng anh…"

 

Lục Hành không thể chịu nổi nữa, cầm chai nước của cô gái bên cạnh ném về phía Tống Nhiễm.

"Câm miệng! Cút!"

 

Các cô gái hét lên.

"Trời ơi, chuyện gì thế? Bạn gái của Lục Hành lén lút với Tiêu Thần?"

"Hình như không phải, là học trưởng Lục trước lén lút với nữ sinh kia!"

"Đã lén lút còn đ á n h phụ nữ? Hình tượng thanh cao đâu? Bình tĩnh đâu?"

"Chó cùng dứt giậu rồi sao?"

 

Lục Hành tức đến mức phát đ i ê n.

Anh ta nhìn tôi.

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Tiêu Dã kéo tôi ra sau lưng, thấp giọng cảnh cáo: "Lục Hành, đừng phát đ i ê n ở đây."

Trong thâm tâm, Lục Hành vẫn e dè Tiêu Dã.

 

Anh ta tức đến đỏ mắt, chìa tay về phía tôi.

"Trả lại chuỗi hạt cho tôi."

 

Tôi cau mày.

"Lúc nãy anh đưa tôi, chẳng phải ý là chia tay rồi, trả lại món quà tôi tặng anh sao?"

"Tôi trả lại lúc nào… Ý cô là chia tay thì phải đòi quà đúng không?"

 

Lục Hành cười khẩy, trong mắt tràn đầy sự khinh miệt dành cho một cô bạn gái nhỏ nhen, keo kiệt.

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt vô tội.

"Đúng vậy, vậy nên anh hãy nghĩ kỹ xem anh tặng tôi thứ gì, tôi sẽ trả lại anh."

 

Đáng tiếc, chẳng có gì cả.

 

12

Lục Hành hằm hằm ném áo khoác lên vai, bước đi không ngoảnh đầu lại.

 

Sau khi anh ta rời đi, đội phải dùng cầu thủ dự bị, và hiệp hai diễn ra vô cùng khó khăn.

Tiêu Dã gánh trọng trách nặng nề, chạy khắp sân. 

 

May thay, cuối cùng vẫn giành được chiến thắng.

 

Sau trận đấu, Tiêu Dã trao đổi với huấn luyện viên và các đồng đội.

Tôi nhìn chiếc áo đấu ướt đẫm mồ hôi của anh, cảm giác tràn ngập tội lỗi.

Nếu tối qua tôi không làm phiền Tiêu Dã, chắc chắn thể lực của anh ấy sẽ tốt hơn.

 

Lý Gia chạm nhẹ vào tôi: "Này, tối qua cậu ở cùng Tiêu Thần thật à?"

"Ừ..."

 

Lý Gia lục trong túi lấy ra cây xúc xích tám đồng rưỡi.

"Trời ạ, Tiêu Thần mạnh đến thế sao?"

 

Tôi đang cố gắng giải thích thì Lý Gia đột nhiên như con thỏ phóng ra ngoài, quên cả cây xúc xích.

 

Sau lưng tôi vang lên giọng của Tiêu Dã.

"Mỗi người đều có kích thước khác nhau, em đừng gieo hi vọng cho bạn ấy."

"Em mà làm cô ấy có chấp niệm, lỡ sau này cô ấy thất vọng thì sao."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-day-khao-khat/chuong-4.html.]

 

Tôi cứng đờ quay đầu lại.

Tiêu Dã mỉm cười.

"Có vẻ tối qua em cảm nhận được rõ ràng rồi nhỉ."

 

Tôi nghĩ bây giờ mặt mình đã đỏ như m.ô.n.g khỉ.

Anh bước lên một bước nữa.

"Tối qua hơi vội, hôm nay là thứ sáu, anh cho em thêm một cơ hội nữa để học hỏi nhé?"

 

Không vội, không vội!

Tôi vội vã xua tay.

"Em đã hẹn đi ăn lẩu với Lý Gia rồi, cô ấy tổ chức bù sinh nhật cho em..."

"Ăn xong thì sao?"

"Đi uống cà phê... Uống xong thì về ký túc xá ngủ luôn."

 

Anh không ép buộc: "Vậy sáng mai gặp."

"Nếu tối nay muốn về chỗ anh ngủ, cứ gọi cho anh, anh sẽ tới đón em."

 

Anh lấy điện thoại của tôi, lưu số mình vào.

Tôi vội vã bỏ chạy.

 

13

Vì muốn có chút cảm giác nghi thức, Lý Gia chọn cho tôi một chiếc váy đuôi cá.

Xõa tóc xuống để che đi dấu hôn, chúng tôi đi ăn ở Haidilao.

Vừa ăn, cô ấy vừa hứng khởi cho tôi xem tin tức trên diễn đàn trường.

 

Chỉ trong vài giờ, hình tượng của Lục Hành đã sụp đổ hoàn toàn.

 

Có người chỉ trích anh ta đ á n h phụ nữ nơi công cộng, vẻ ngoài lạnh lùng kiệm lời đều là giả.

Cũng có người mắng anh ta rời sân giữa chừng, thiếu tinh thần đồng đội.

 

Thậm chí, một bạn học còn tiết lộ rằng sau khi rời sân, Lục Hành đứng đợi huấn luyện viên và đồng đội đến cầu xin anh ta trở lại, anh ta còn nói, nếu anh ta không trở lại, trận đấu này chắc chắn sẽ thua.

Kết quả, Tiêu Dã dẫn dắt cả đội giành chiến thắng.

Thế là Lục Hành rơi vào trạng thái thất vọng cực độ, trút hết cơn giận lên Tống Nhiễm, giờ còn không thèm nghe điện thoại của cô ấy.

 

Có chuyện thị phi để tám, tôi và Lý Gia ăn hơi nhiều.

Lý Gia đề nghị đi bộ đến quán cà phê mới mở để tiêu cơm.

Quán cà phê nằm trong một trung tâm thương mại cao cấp.

 

Càng đến gần trung tâm thương mại, tôi càng thấy đoạn đường này quen quen.

Trong lúc còn bối rối, tôi gọi hai ly cà phê và một phần bánh ngọt nhỏ.

 

Cà phê vừa vào miệng, rất thơm.

Hương vị này…

Còn chưa kịp thưởng thức kỹ, hai nam thanh niên bước đến chỗ tôi.

Một người lỡ tay làm đổ cà phê mang đi lên n.g.ự.c tôi.

Vải áo trước n.g.ự.c lập tức bị nhuốm một vết bẩn to.

 

Lý Gia bật dậy: "Các người làm gì thế? Cố ý à?"

Cô ấy kéo tôi lao ra cửa, chạy về phía nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại.

 

Hai nam thanh niên kia đi theo, vừa rẽ vào góc đã chặn chúng tôi lại.

Một tên mặc áo phông hoa đưa tay định lau vết bẩn trên n.g.ự.c tôi.

Tôi ôm lấy ngực, lùi về phía sau: "Anh tôn trọng người khác chút đi!"

Tên đó cười, nụ cười rất đáng sợ.

"Trốn gì? Anh đây lau giúp là nể mặt cô rồi. Mẹ tôi nói, loại phụ nữ eo thon m.ô.n.g to như cô đều thích giả bộ chống cự nhưng trong lòng lại thích thú."

 

Bạn tên đó cầm điện thoại chụp hình, đứng xem kịch: "Anh cứ mẹ mẹ mãi, bao nhiêu tuổi rồi? Ngày nào cũng mẹ, chưa cai sữa à?"

 

Áo phông hoa cười khẩy, ánh mắt dán chặt vào n.g.ự.c tôi, l.i.ế.m môi: "Chưa cai sữa, giờ chỉ muốn uống sữa thôi."

 

Tôi tức đ i ê n lên.

"Muốn uống sữa thì về tìm mẹ mày mà uống!"

Tên đó cười nham nhở: "Vậy tôi gọi cô một tiếng mẹ, cô cho tôi uống nhé?"

 

Lý Gia lao lên chắn trước mặt tôi: "Các người dám q u ấ y r ố i phụ nữ nơi công cộng, biến ngay! Không thì chúng tôi sẽ báo c ả n h s á t!"

 

Áo phông hoa chẳng bận tâm: "Mặc thế này ra ngoài uống cà phê, không phải để quyến rũ đàn ông à? Làm bộ làm tịch gì chứ? Cô ra giá đi, bao nhiêu một lần?"

Nói xong, tên đó còn cố tình nghiêng đầu huýt sáo với tôi.

"Mẹ ơi, con muốn uống…"

 

Chưa nói hết câu, đầu tên đó đột nhiên nghiêng sang một bên.

Tôi thấy tên đó bay ra ngoài, đập thẳng mặt xuống đất.

 

Tiêu Dã thu chân lại, kéo tôi và Lý Gia về phía sau anh.

Áo phông hoa bị đ á n h bầm dập nằm bò ra đất, nhưng vẫn cứng miệng: "Ai dám cản đường ông đây? Ông đây muốn uống sữa, mày xen vào làm gì!"

 

Sắc mặt Tiêu Dã đen lại.

Anh tung thêm một cú đá, người đàn ông vừa đứng dậy lại bị đá bay.

Mặt tên đó kẹp giữa chân Tiêu Dã và nền gạch.

 

Giọng Tiêu Dã lạnh băng: "Thích nhận người thân vậy à? Nào, gọi một tiếng bố, bố sẽ tha cho về nhà."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận