TÌNH YÊU ĐẦY KHAO KHÁT

Chương 8

22

Lục Hành đến tìm tôi.

"Nguyễn Nặc, anh không biết Tống Nhiễm lại độc ác như vậy."

 

Tôi cười nhạt.

"Cô ta làm vậy cũng chỉ vì muốn có được anh thôi."

 

Trước đó, Tống Nhiễm đã khai rằng cô ta tìm hai người kia là để chụp ảnh gửi cho Lục Hành, để anh ta nhìn rõ bộ mặt thật của tôi và hoàn toàn từ bỏ tôi.

"Vả lại, cô ta cũng đã bị trừng phạt, tôi không muốn tính toán thêm chuyện này nữa."

 

Lục Hành trông đầy vẻ cô đơn.

"Nguyễn Nặc, anh sai rồi. Thật ra trong lòng anh vẫn yêu em, chỉ là anh không biết cách bày tỏ..."

 

Phiền quá đi.

Những lời hối lỗi của trai đểu lúc nào cũng na ná nhau.

Lý Gia đã sưu tầm và soạn thành tài liệu và bắt tôi thuộc lòng hàng trăm lần.

 

Tôi cố giữ nụ cười lịch sự.

"Trước đây anh nói chúng ta không hợp, anh nói rằng anh là một người thanh đạm như Phật tử, còn tôi là cô bạn gái có nhu cầu cao, quá đòi hỏi. Khi đó, lúc nào tôi cũng phản bác. Nhưng giờ tôi nghĩ… anh nói đúng rồi."

 

"Tôi đúng là một cô bạn gái có yêu cầu cao, mà anh thì không biết cách bày tỏ, nên tôi đã tìm một người biết bày tỏ..."

 

Không chỉ biết bày tỏ…

Nghĩ đến đêm qua, mặt tôi đỏ bừng cả lên.

 

Đang mơ màng, câu nói của Lục Hành lại kéo tôi về thực tại.

 

"Nguyễn Nặc, chưa chắc Tiêu Dã đã thật lòng yêu em. Em luôn nói rằng anh ghen tị với anh ta nên mới muốn dành lại em. Nhưng em đã nghĩ kĩ chưa, lỡ đâu anh ta cũng vì ghen tị với anh nên mới muốn cướp em về thì sao?"

 

"Hả?" Tôi chậm rãi đáp, "Ghen tị với anh? Vậy anh nói thử xem, anh ấy ghen tị với anh ở điểm nào?"

"Ghen tị vì anh thấp hơn anh ấy à?"

"Xấu hơn anh ấy?"

"Hay vì thành tích học tập kém hơn anh ấy?"

 

Tôi định nói thêm thì Lục Hành đã nghiến răng: "Nguyễn Nặc, dù sao trước đây chúng ta từng yêu nhau, em nói vậy để làm anh ghê tởm, em thấy dễ chịu lắm sao?"

"Ngay cả hôn cũng chưa từng hôn, thế mà cũng gọi là yêu nhau à?"

 

Chúng tôi quen biết nhau bắt đầu từ một âm mưu.

Tôi không thừa nhận rằng chúng tôi từng yêu nhau.

 

"Nói xong chưa, Lục Hành? Sau này đừng làm phiền tôi nữa, để lại cho mình chút thể diện đi."

 

Tôi vội vã trở về nhà Tiêu Dã.

Bị Lục Hành làm phiền lâu như vậy, suýt nữa tôi quên mất Tiêu Dã đã dặn tối nay phải về sớm.

 

23

Tôi mềm nhũn đến mức không xuống giường nổi.

Để không kiệt sức, tôi khẽ đẩy anh ra, chỉ vào chiếc hộp ở đầu giường.

"Lý Gia gửi qua đấy, anh mở ra giúp em, xem là cái gì."

 

Tiêu Dã lấy ra từ trong hộp giấy một chuỗi vòng tay hổ phách màu mật ong.

Hạt lớn, màu vàng đậm như mỡ gà.

 

Tiêu Dã đeo vào vừa khít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tinh-yeu-day-khao-khat/chuong-8.html.]

Tôi mở WeChat, vừa gõ lời cảm ơn.

Lý Gia đã gửi cho tôi một biểu tượng khóc lóc.

 

[Nguyễn Nặc, tớ đang yêu rồi. Nhưng tại sao bạn trai tớ lại kém xa Tiêu Thần thế này?]

 

24

Kỳ nghỉ hè, tôi ở lại cùng Tiêu Dã để chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh.

Ban ngày đến thư viện học, buổi tối quấn quýt không rời.

 

Sau khi để thím gặp Tiêu Dã, giờ đây, cứ cách vài ngày thím lại giục tôi kết hôn.

Lại còn suốt ngày gọi video cho Tiêu Dã.

"Nặc Nặc, học xong đại học là có thể kết hôn mà, sinh con cũng được nữa."

"Hay hai đứa sinh một đứa trước đi, để thím chăm cho, không ảnh hưởng đến việc học của hai đứa đâu."

 

Tôi đỏ mặt: "Thím ơi, thím phiền thật đấy, sao thím không giục anh họ với chị họ ấy?"

"Chúng nó còn không thèm nghe điện thoại của thím, thím giục làm sao được..."

 

Video của thím đột nhiên bị cắt ngang bởi một cuộc gọi khác.

Tiêu Dã nghe máy, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

 

Lục Hành bị bắt.

Anh ta tụ tập ăn chơi bậy bạ trong nhà trọ, bị người ta tố cáo.

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

C ả n h s á t ập đến bắt cả năm người, gồm hai cô gái bán d â m, Lục Hành, và hai người bạn học của anh ta.

 

Người gọi cho Tiêu Dã là Lý Vệ, chính là người lần trước uống nhầm chai r ư ợ u bị bỏ t h u ố c.

Bọn họ cần tiền để bảo lãnh ba người ra, còn phải lo liệu để không để lại án tích. 

 

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Tiêu Dã mới giúp được.

Lục Hành không dám gọi, nên Lý Vệ phải gọi thay.

 

Tôi không ngờ lần nữa gặp lại Lục Hành, anh ta lại thảm hại đến mức này.

Tôi nhớ lại những ngày bên anh ta.

Anh ta không cho tôi đến nhà trọ của mình, nói rằng anh ta phản đối quan hệ trước hôn nhân.

Anh ta nói rằng mình cần sự "thuần khuêts" trong tình cảm, cả đời này không chấp nhận sự đụng chạm thân thể của bất kỳ người phụ nữ nào ngoài vợ mình.

Anh ta còn nói rằng giường của mình rất sạch sẽ, bạn bè đến chơi game cũng không được động vào…

 

Thật buồn cười.

Giờ tôi mới biết, bọn họ chơi cái "game" gì.

 

Tiêu Dã nộp tiền, ký giấy bảo lãnh người ra.

Lục Hành bước đi rất nhanh, bỏ chúng tôi lại phía sau.

Lục Hành kêu đói, bảo Tiêu Dã dẫn đi ăn.

Còn không quên càu nhàu: "Trước kia chơi bao nhiêu lần mà không sao, lần này đen đủi thật."

"Chắc chắn là do lần trước Lục Hành để tiết kiệm tiền thuê nhà nên đã tán tỉnh vợ chủ nhà, bị người ta phát hiện nên mới trả thù..."

 

Ngực tôi nghẹn cứng, khó chịu vô cùng.

Tôi rất muốn gọi Lục Hành lại để cảm ơn anh ta vì cái ân tình "không đụng chạm" ngày xưa.

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận