TÌNH YÊU ĐẦY KHAO KHÁT
Chương 8
22
Lục Hành đến tìm tôi.
"Nguyễn Nặc, anh không biết Tống Nhiễm lại độc ác như vậy."
Tôi cười nhạt.
"Cô ta làm vậy cũng chỉ vì muốn có được anh thôi."
Trước đó, Tống Nhiễm đã khai rằng cô ta tìm hai người kia là để chụp ảnh gửi cho Lục Hành, để anh ta nhìn rõ bộ mặt thật của tôi và hoàn toàn từ bỏ tôi.
"Vả lại, cô ta cũng đã bị trừng phạt, tôi không muốn tính toán thêm chuyện này nữa."
Lục Hành trông đầy vẻ cô đơn.
"Nguyễn Nặc, anh sai rồi. Thật ra trong lòng anh vẫn yêu em, chỉ là anh không biết cách bày tỏ..."
Phiền quá đi.
Những lời hối lỗi của trai đểu lúc nào cũng na ná nhau.
Lý Gia đã sưu tầm và soạn thành tài liệu và bắt tôi thuộc lòng hàng trăm lần.
Tôi cố giữ nụ cười lịch sự.
"Trước đây anh nói chúng ta không hợp, anh nói rằng anh là một người thanh đạm như Phật tử, còn tôi là cô bạn gái có nhu cầu cao, quá đòi hỏi. Khi đó, lúc nào tôi cũng phản bác. Nhưng giờ tôi nghĩ… anh nói đúng rồi."
"Tôi đúng là một cô bạn gái có yêu cầu cao, mà anh thì không biết cách bày tỏ, nên tôi đã tìm một người biết bày tỏ..."
Không chỉ biết bày tỏ…
Nghĩ đến đêm qua, mặt tôi đỏ bừng cả lên.
Đang mơ màng, câu nói của Lục Hành lại kéo tôi về thực tại.
"Nguyễn Nặc, chưa chắc Tiêu Dã đã thật lòng yêu em. Em luôn nói rằng anh ghen tị với anh ta nên mới muốn dành lại em. Nhưng em đã nghĩ kĩ chưa, lỡ đâu anh ta cũng vì ghen tị với anh nên mới muốn cướp em về thì sao?"
"Hả?" Tôi chậm rãi đáp, "Ghen tị với anh? Vậy anh nói thử xem, anh ấy ghen tị với anh ở điểm nào?"
"Ghen tị vì anh thấp hơn anh ấy à?"
"Xấu hơn anh ấy?"
"Hay vì thành tích học tập kém hơn anh ấy?"
Tôi định nói thêm thì Lục Hành đã nghiến răng: "Nguyễn Nặc, dù sao trước đây chúng ta từng yêu nhau, em nói vậy để làm anh ghê tởm, em thấy dễ chịu lắm sao?"
"Ngay cả hôn cũng chưa từng hôn, thế mà cũng gọi là yêu nhau à?"
Chúng tôi quen biết nhau bắt đầu từ một âm mưu.
Tôi không thừa nhận rằng chúng tôi từng yêu nhau.
"Nói xong chưa, Lục Hành? Sau này đừng làm phiền tôi nữa, để lại cho mình chút thể diện đi."
Tôi vội vã trở về nhà Tiêu Dã.
Bị Lục Hành làm phiền lâu như vậy, suýt nữa tôi quên mất Tiêu Dã đã dặn tối nay phải về sớm.
23
Tôi mềm nhũn đến mức không xuống giường nổi.
Để không kiệt sức, tôi khẽ đẩy anh ra, chỉ vào chiếc hộp ở đầu giường.
"Lý Gia gửi qua đấy, anh mở ra giúp em, xem là cái gì."
Tiêu Dã lấy ra từ trong hộp giấy một chuỗi vòng tay hổ phách màu mật ong.
Hạt lớn, màu vàng đậm như mỡ gà.
Tiêu Dã đeo vào vừa khít.