“Là vì điều gì chứ?”
“Hay là, cô biết người cô qua đêm là một thiếu gia giàu có?”
“Bác gái, sao bác có thể nói như vậy được...” Cố Miên Miên mặt trắng bệch, yếu ớt biện minh: “Cháu yêu Thần Thần, cháu muốn sinh Thần Thần ra là vì cháu muốn có một người thân thuộc về riêng mình.”
“Cháu biết thân phận mình không xứng với anh Hàn Triệu, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc trèo cao vào nhà họ Hàn.”
“Cháu chỉ hy vọng, con cháu có thể có một người cha, có một cái gốc để nương tựa!”
Bốp! Bốp! Bốp!
Mẹ Hàn vỗ tay.
“Nói hay lắm, nếu đã như vậy thì để Thần Thần ở lại đây, tôi sẽ đưa cô một khoản tiền, cô cầm lấy rồi ra nước ngoài sinh sống, thấy thế nào?”
Bà Hàn chỉ hy vọng con trai mình cưới được một cô gái môn đăng hộ đối, lại dịu dàng biết nghe lời, hiếu thuận với mẹ chồng.
Cố Miên Miên này tuy nhìn ngoài có vẻ yếu đuối, nhưng thân phận thì không xứng bước vào cửa nhà họ Hàn.
“Bác gái, bác xem cháu là hạng người gì chứ?” Giọng Cố Miên Miên run rẩy, gần như đứng không vững.
“Mẹ!” Hàn Triệu đẩy cửa bước vào. “Miên Miên không phải là loại phụ nữ vì tiền!”
Anh ta đau lòng ôm chặt lấy Cố Miên Miên.
11.
Trong lúc nhà bọn họ diễn vở kịch tình thương mến thương, tôi đã thu thập được một số video, hình ảnh về đời sống riêng tư hỗn loạn của Hàn Triệu khi ở nước ngoài, thậm chí còn có cả chuyện ép bạn gái phá thai.
Ánh trăng trắng thuần khiết trong lòng tôi, đã mục nát rồi, đã đen rồi.
Mà cũng được thôi, nát thì nát.
Tôi đem những thứ đó cho ông nội xem.
Ông hoàn toàn chếc tâm với Hàn Triệu.
Ông từng coi Hàn Triệu như cháu ruột, từng dạy anh ta từng nét chữ.
Ông không ngờ đứa trẻ mình nuôi lớn lại thành ra thế này.
Mấy thứ này tôi vẫn phải giữ lại, biết đâu đăng lên mạng kiếm chút hot search. Hehe.
12.
Hôm sau.
Tôi thấy ông nội đang đánh cờ với lão gia nhà họ Kỳ, liền bước tới chào hỏi:
“Ông ơi, ông Kỳ ạ.”
Lão gia nhà họ Kỳ cười tít mắt:
“Tô Tô à, chuyện của cháu với thằng nhóc nhà họ Hàn còn tính tiếp không?”
Ông tôi nghe thế liền sa sầm mặt.
“Ôi trời ơi, ông Kỳ, ông nói gì vậy, cháu với anh ta thì còn chuyện gì nữa chứ?”
“Người ta có con, có gia đình rồi mà.”
Lời tôi nói khiến ông Kỳ cười toe toét.
“Phải phải, đúng đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tinh-sau-nhu-bien-co-khong-ky-han/chuong-7.html.]
“Ông Kỳ, về dự án ở Nam Sơn, ông thấy thế nào?”
Ông Kỳ chau mày:
“Cháu thấy sao, ta sẽ thấy vậy.”
“Dự án Nam Sơn lớn quá, một mình ta nuốt không nổi.”
13.
“Chưa đến mười giờ mà anh đã tới rồi?” Tôi đẩy cửa phòng họp bước vào.
“Đại tiểu thư mời tôi uống cà phê, dĩ nhiên tôi phải đến sớm chút rồi.”
Kỳ Thâm nhấp một ngụm trà.
“Dự án Nam Sơn, vốn là quà cưới tôi định tặng cho Hàn Triệu.”
Tôi mỉm cười nhìn anh ta.
“Phụt—”
Kỳ Thâm phun hết ngụm trà ra ngoài.
“Yên tâm đi, trước kia tôi không thích anh, bây giờ cũng vậy.”
Tôi cúi đầu lấy tài liệu đưa cho anh ta, không nhận ra ánh mắt anh lúc ấy phức tạp đến mức nào.
“Nhưng bây giờ, dự án Nam Sơn là cái tát đầu tiên tôi dành cho Hàn Triệu.”
Tin tức nhà họ Tô hợp tác với nhà họ Kỳ giành lấy dự án Nam Sơn lan nhanh như gió.
14.
Hàn Triệu tức giận xông thẳng vào văn phòng tôi.
“Tô Kỳ, chẳng phải chúng ta đã nói cùng nhau làm dự án Nam Sơn sao?!”
“Miệng nói không bằng chứng, khi nào tôi nói thế?”
Tôi nhún vai.
“Tô Kỳ, cô có biết tôi đã cam kết với hội đồng quản trị, lập cả quân lệnh trạng, chắc chắn sẽ lấy được dự án này!”
“Giờ cô để tôi ăn nói làm sao đây?!”
“Liên quan quái gì đến tôi.”
“Bảo vệ!”
Tôi nhấc máy gọi bảo vệ.
Hàn Triệu cuối cùng vẫn là người trọng thể diện nên không làm ầm lên, tự rút lui.
Tôi cầm bút lông viết lên tờ giấy trắng:
“Hàn Triệu và chó không được vào”
Rồi bảo người dán lên cửa kính công ty.
15.
Hôm nay chính thức đến nhà họ Hàn để hủy hôn.
Năm đó, ông nội đã định sẵn hôn ước giữa tôi và Hàn Triệu, hai nhà còn giữ hai miếng ngọc bội hình rồng phượng làm tín vật.